Lưu Triệt thúc ngựa đứng lại, cúi đầu nhìn tôi. Hắn có thể tìm tới đây tức là mọi chuyện đã bại lộ. Tôi thình lình lui về sau vài bước, hoảng loạn ngước đầu. 
“Ái phi muốn biết, vì sao trẫm lại ở đây?” Hắn nheo mắt nói. 
Tôi vốn không biết nên nói gì, hắn thấy tôi không trả lời liền tiếp, “Ái phi càng muốn biết, người nàng chờ hiện giờ thế nào?” 
“Ngươi…” Tôi cả kinh, nỗi sợ hãi tức thì ập đến. 
“Ái phi có hai lựa chọn, một là theo trẫm trở về.” Con ngươi lạnh lẽo không chút ý cười. 
“Còn cái kia?” Tôi bình tĩnh mở miệng. 
“Hai là trẫm mang nàng về.” 
“Ha ha…” Tôi lắc đầu cười như khóc, Lưu Triệt từng bước tới gần, bức tôi lui về sau. 
Cuối cùng cũng tới bước này, Hoắc Khứ Bệnh đã bị tôi liên lụy, tôi đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn! 
Phía sau sườn núi Bắc Sa là vách núi dốc đứng heo hút, tôi đứng trên đỉnh, nghênh đầu nhìn Lưu Triệt, “Mọi chuyện đều là sai lầm của tôi, tôi vốn không nên tới đây, xin bệ hạ đừng đem tội lỗi của tôi trút lên người khác.” 
“Lý Dao Ca!” Trong tiếng hét của hắn, tôi lặng yên nhắm mắt. 
Bên tai là tiếng gió thét gào, tôi ngã về sau, lần cuối cùng nhìn thấy đất trời xoay chuyển. 
“Nếu nàng dám tự sát, trẫm sẽ không bỏ qua cho nàng…” 
“Trẫm không cho phép nàng chết, nàng có hiểu không?” 
“Tiểu Dao, trẫm ra lệnh cho nàng tỉnh lại…” 
Trong bóng đêm, tiếng nói ấy cứ không ngừng vọng lại, giữa lúc mông lung, tim tôi như bị dao cắt, nước mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-han-phi-ca/1607747/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.