“Có bệnh.”
Trong chốc lát, Lý Cơ đưa ra câu trả lời.
Dường như hắn không có bất kỳ suy nghĩ gì mà trực tiếp bác bỏ chuyện này.
Nện Lễ bộ Thượng thư?
Còn phải ném ra máu?
Ngươi coi Lý Cơ ta là đồ đần đúng không?
Lễ bộ Thượng thư là ai? Đường đường là quan viên Nhị phẩm, nếu mình thật dám đánh, đoán chừng gia gia mình sẽ không tha cho mình.
Ngay cả phụ thân mình cũng không cứu được.
Hắn cảm thấy khó hiểu, Cố Cẩm Niên có phải coi mình là đồ đần rồi không?
Nghe được Lý Cơ trả lời.
Trong lòng Cố Cẩm Niên có chút thất vọng.
Xem ra Thái Tôn cũng không phải đồ đần, còn tưởng rằng có thể giống như quá khứ, không ngờ rằng mình đã đánh giá thấp hắn.
Đây là chuyện ngoài ý liệu.
Nhưng mà Cố Cẩm Niên đã dám nhắc đến chuyện này cũng đã chuẩn bị xong toàn bộ kế hoạch.
Không phải mình còn một trương Dũng Khí phù sao?
Vừa vặn có thể lấy ra dùng, thử nhìn xem đồ chơi này đến cùng có hữu dụng hay không.
Nghĩ đến đây Cố Cẩm Niên lắc đầu, đi đến trước mặt Lý Cơ. Một lá bùa xuất hiện trong tay hắn, sau đó dán lên bả vai của Lý Cơ.
Trong chốc lát, lá bùa hóa thành một chùm quang mang trực tiếp chui vào trong cơ thể của Lý Cơ.
“Thúc thúc cũng chỉ đùa một chút thôi.”
“Được rồi, chư vị bồi Thái Tôn điện hạ chơi cho tốt đi.”
“Cố mỗ về trước, có rảnh đến phủ Quốc Công chơi.”
Phát giác lá bùa đã nhập thể, Cố Cẩm Niên mỉm cười sau đó quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ha-van-thanh/856831/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.