“Sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn…”
Vân Khai hầu như quên mất sinh nhật của mình, hai tay tiếp nhận lễ vật, đoán thứ ở bên trong.
“Cậu muốn đi đâu?”
Đại Hữu bộ dáng gọn gàng như muốn ra ngoài,
Sinh nhật của mình, vậy mà cậu ta không ở cùng mình sao?
Vân Khai có điểm bất mãn.
“Em đi cho quá khứ một cái kết thúc.”
“… Có thể chứ?”
Vân Khai sợ hãi Đại Hữu sẽ đi không trở về. Đại Hữu nở nụ cười tràn đầy tự tin, điều này làm cho anh an tâm.
Là của anh, đó là của anh. Ai cũng không đoạt đi được.
“Thiên sứ của em, cảm tạ anh đã ban cho em dũng khí.” Trước khi đi Đại Hữu để lại một nụ hôn thật sâu.
“Đúng rồi, em hy vọng hôm nay anh sẽ mặc quà sinh nhật em đưa cho anh.”
Nhìn theo Đại Hữu rời đi, lần đầu tiên Vân Khai cảm thấy bóng dáng của cậu rất cao lớn.
Đây là người đàn ông của tôi a…
Trở về phòng, mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc áo yukata, còn có nội y tình thú đặc chế…
“Con mẹ nó, cái loại này mặc như thế nào chứ! Thật không biết trong óc cậu ta chứa cái gì.” Vân Khai nhìn bộ nội y tình thú không có mấy vải, mặt đỏ tai hồng.
“Hạo Thiên, đã lâu không gặp.”
“Không nghĩ tới em sẽ chủ động hẹn anh.” Mục Hạo Thiên mỉm cười đắc ý, địa điểm gặp là hắn tự mình chọn, cửa số sát đất, bên ngoài có thể nhìn thấy biển lớn, trên lầu là phòng, chỉ có hai người bọn họ không hề có người quấy rầy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-gia/8708/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.