“Đến làm gì!”
Đại Hữu bị phá chuyện tốt, tức giận la hét với vị khách ngoài cửa.
“… Xem ra cuộc sống ở chung của cậu cũng rất dễ chịu.”
Đối phương xấu xa liếc mắt về cái lều trại đang đội lên giữa hai chân Đại Hữu.
Đại Hữu cũng không phủ nhận, bỏ lại khách, thong thả đi vào WC.
“Thời điểm cuối cùng lại nhảy ra cái đồ phá đám như anh, anh tự tiện đi. Tôi vào WC giải quyết một chút.”
Vị khách cũng không khó chịu, chắp tay sau mông đi thăm phòng khách. Nhìn thấy sách vở rơi rụng trên đất, lắc đầu bắt đầu giúp thu dọn.
Hồi lâu, cửa phòng mở ra một cái khe, Vân Khai lén lút chuồn ra, nhìn thấy thân ảnh xa lạ trong phòng khách liền hoảng sợ.
“Xin chào, tôi là Ngụy Nguyên, Đại Hữu nhận được chiếu cố của anh.”
Đối phương tao nhã hành lễ, khi nào thì anh được nhận loại lễ ngộ này, Vân Khai vội vàng thi lễ lại. Cảm giác với Ngụy Nguyên càng ngày càng tốt.
“Lần trước để cho anh gặp phải loại chuyện không thoải mái ở trong quán của tôi, thật sự ngại quá.”
“Lần trước? Trong quán?”
Vân Khai không hiểu.
“Đúng, tôi là ông chủ của quán bar kia. May mắn Đại Hữu giúp anh giải vây, bằng không anh sớm bị đám người kia ăn kiền mạt tịnh. Nhưng hình như anh vẫn bị ăn nhỉ…”
Vân Khai nhớ tới ngày điên loan đảo phong đó, đại não lập tức sung huyết.
“Lần sau đến gay bar uống rượu, nhớ rõ mang theo bạn nam. Tôi cam đoan sẽ không để loại chuyện này phát sinh nữa. Đúng rồi, đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-gia/8701/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.