Lục Phương Đình ngước mắt nhìn Tô Thê Thê, Tô Thê Thê nghiêm mặt không chút thay đổi. "Thê Thê, xin lỗi, ta làm tổn thương ngươi, trước đó là ta quá khốn nạn, hiện tại ta nghĩ đến, đều cảm thấy đáng chết. Thê Thê, đừng mặc kệ ta mà...." Lục Phương Đình tiến lên một bước nói, muốn chạm vào Tô Thê Thê, nhưng Tô Thê Thê lại lùi về sau một bước, cầm thước mộc trên tay nhìn Lục Phương Đình, dường như muốn dùng thước mộc phòng thân. "Nếu may quần áo thì chỉ cần xem y phục, nếu không xem thì đi đi, chỗ này là Tĩnh Hư Quan." Tô Thê Thê lãnh đạm nói. Lục Phương Đình muốn ôm chặt Tô Thê Thê, thấy Tô Thê Thê như vậy, lại nhớ đến lúc trước chuyện mình đã làm với Tô Thê Thê, mỗi lần Tô Thê Thê thấy mình đều lui về sau, là vì sợ nàng. Hiện tại nàng cũng không dám tiến lên, làm bất cứ chuyện gì khiến Tô Thê Thê cảm thấy bất an về nàng. "Thê Thê, ngươi còn yêu ta đúng không? nếu không, sao những y phục này đều là số đo của ta?" Lục Phương Đình không tiến lên mà nhìn y phục hỏi. "Ah, nghĩ nhiều rồi, có nhiều số đo mà, ngươi có chọn hay không?" Tô Thê Thê sửng sốt nói. Lúc may đồ là Tô Thê Thê tự mình làm, người mẫu trong lòng vẫn là Lục Phương Đình, không tự chủ được cứ dựa theo vóc người Lục Phương Đình làm rất nhiều. "Được, ta chọn bộ này, mỗi mẫu ta chọn một bộ. Ta muốn bao toàn bộ thời gian của ngươi." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê nói. "Xin lỗi, ngươi chỉ có thể chọn hai bộ." Tô Thê Thê nói. "Không phải ngươi buôn bán sao? còn sợ bán được nhiều à?" Lục Phương Đình hỏi. "Đây là việc buôn bán của ta, ta làm chủ, ta không thể cứ hướng theo một khách được, như vậy không ý nghĩa gì, có nhiều tiền đúng không? có thể quyên góp cho Tĩnh Hư Quan!" Tô Thê Thê nói, đối với chuyện Lục Phương Đình muốn nạp phi tử, Tô Thê Thê vẫn còn oán niệm rất lớn. Như lời Chung Ly Diêu, cho dù không có suy nghĩ, dù mất hết ký ức, cũng không thể thay đổi nguyên tắc được, và bản chất Lục Phương Đình vẫn còn cái tư thưởng năm thê bảy thiếp. "Ta chọn bộ này." Lục Phương Đình im lặng một hồi, rồi chọn bộ phức tạp nhất, thủ công phiền phức, cắt ghép nhiều, từ nội y đến giày, mũ, cả một bộ. "Ta cần số đo của ngươi, để ghi lại, ngươi cần phối hợp với ta, cởi áo khoác ra." Tô Thê Thê làm việc nói. Lục Phương Đình cởi áo khoác trước mặt Tô Thê Thê, bên trong có siết ngực cũng tự giác cởi ra. Tô Thê Thê nhìn thấy liền đỏ mặt vì xấu hổ, không ngờ cởi hết! Nhất định phải cứng rắn không thể bị dụ dỗ, Tô Thê Thê cắn môi, im lặng cầm thước đo. Đo xong, ghi số liệu xuống, nhìn ba vòng Lục Phương Đihf thay đổi, ngực không nhỏ, eo lại nhỏ, đo ba vòng vẫn là Lục Phương Đình kinh diễm nhất. "Được rồi, đặt cọc trước 500 lượng, 10 ngày sau đến lấy." Tô Thê Thê trấn định nói. "Tên?" Lục Phương Đình thanh toán tiền đặt cọc, Tô Thê Thê hỏi họ tên nàng. "Lục Phương Đình, nhân sĩ Đại Sở." Lục Phương Đình mặc quần áo đàng hoàng, nhìn Tô Thê Thê trả lời, Tô Thê Thê ghi tên nàng xuống, sau đó đóng dấu, đưa tờ giấy cho Lục Phương Đình. "Lần sau đến lấy, cầm cái này tới làm bằng chứng, đi thong thả không tiễn." Tô Thê Thê nói. Lục Phương Đình chưa từng thấy qua Tô Thê Thê nghiêm túc lãnh đạm như vậy, tựa cây bông hồng xinh đẹp lạnh lùng, có gai khiến người ta động lòng. "Nếu ngươi không đi, ta sẽ kêu người." Tô Thê Thê thấy Lục Phương Đình còn đứng đó, tức giận nói. "Xin lỗi, ta đi ngay." Lục Phương Đình nói rồi, xoay người ra ngoài trước, chuẩn bị đi hỏi Thanh Chỉ một chút, tình hình của các nàng trong khoảng thời gian này, xem thế nào, để có thể gặp mặt Tô Thê Thê được nhiều hơn. Lục Phương Đình vừa đi, Tô Thê Thê liền đóng cửa, nhìn lén qua khe cửa. Thấy Lục Phương Đình đi xa, mới ngồi lại bàn, tay chống cằm đờ ra. Lục Phương Đình nhanh như vậy đã tìm đến nàng, trong lòng Tô Thê Thê cũng kích động, thấy Lục Phương Đình đầy phong trần, lại gầy đi nhiều, nàng cũng đau lòng. Nhưng mà, trong lòng Tô Thê Thê vẫn còn vài thứ khó bỏ được, dù ai bị lăng ngược nhiều ngày, bị nhục nhã, bị nhốt giam, cũng không thể dễ dàng hàn gắn lại quan hệ được, còn phải cười làm như không có chuyện gì. Nàng không biết, nàng muốn Lục Phương Đình phải làm gì thì mới tha thứ được, trong lòng nghẹn lại, mặt lạnh cũng là phát tiết với Lục Phương Đình. Nhìn Lục Phương Đình đi, nàng lại luyến tiecsw, Tô Thê Thê che mặt lại, lắc đầu, phát điên một hồi, tìm vải bắt đầu dựa theo thứ tự trước sau là làm, không nghĩ đến chuyện đó nữa. Bên kia, Thanh Chỉ mang Cơ Đạm đến chỗ ở của mình, Cơ Đạm bế Thanh Chỉ xuống ngay. "Ta rất nhớ ngươi, vội đến cưới ngươi, chờ ngươi lâu rồi, lại biết được ngươi bỏ đi. Ngươi biết ta vội bao nhiêu a." vào phòng, Cơ Đạm ra hiệu nói với Thanh Chỉ. "Ta biết, là ta sai." Thanh Chỉ vuốt tóc Cơ Đạm trấn an. Cơ Đạm nhìn Thanh Chỉ, hồi lâu, Thanh Chỉ vẫn dùng dáng vẻ tỷ tỷ trước kia nhìn nàng, khi đó nàng chỉ là đồ ngốc được nhặt về nuôi. "Ngươi yên ta, muốn ở cùng ta, đúng không?" Cơ Đạm hỏi. "Đúng." Thanh Chỉ e lệ nói. "Người yêu sẽ không có khoảng cách xa như vậy, các nàng sẽ không mặc quần áo, dính rất gần nhau. Còn có như vậy, hôn môi." Cơ Đạm dính sát người Thanh Chỉ dùng tay ra hiệu nói, rồi vòng tay ra sau, mặt đối diện hôn lên má Thanh Chỉ, chỉ cảm thấy non mềm muốn cắn mấy cái. "Thật không?" Thanh Chỉ trợn ta hai mắt hỏi. "Dĩ nhiên là thật, ngươi không tin có thể đi hỏi Lục Phương Đình và Tô Thê Thê, hiện tại chắc các nàng đã nằm trong chăn cởi sạch hết rồi..... Thanh Chỉ, ngươi cũng nói là thích ta.... ngươi có đồng ý đến gần ta không có khoảng cách không?" Cơ Đạm từng bước hướng dẫn. "Ta, ta nguyện ý....." Thanh Chỉ cắn môi, mắc cỡ, mặt đỏ bừng. Hai mắt Cơ Đạm cong lên, nhào vào người Thanh Chỉ, đè Thanh Chỉ lên giường rồi hôn môi Thanh Chỉ. Cơ Đam cùng Thanh Chỉ bên này còn đang tập hôn, bên ngoài liền có tiếng đập cửa vang lên. "Ai mà đáng ghét như vậy a?" Cơ Đạm ngẩng mặt nhíu mày tức giận. "Phải đi mở cửa." Thanh Chỉ vỗ đầu Cơ Đạm muốn nàng xướng để đi mở cửa. "Hừ...." Cơ Đạm chỉnh lại y phục, đứng dậy đi mở cửa, thấy trước mặt là một nữ quan, đứng bên cạnh là Lục Phương Đình. "Chuyện gì? ngươi không cùng vợ ngươi ở chung âu yếm, đến đây làm cái gì?" Cơ Đạm tức giận hỏi. "Ngại quá, quấy rầy rồi, ta muốn tìm Thanh Chỉ hỏi thăm mấy chuyện. Không tiện nói thì thôi, chờ chút nữa ta quay lại." Lục Phương Đình nói. "Tỷ tỷ, có chuyện gì sao?" Cơ Đạm định nói, thì Thanh Chỉ đã ra rồi. Lục Phương Đình hỏi Thanh Chỉ một chút rồi rời đi, ở Tĩnh Hư Quan nàng cũng có góp tiền nuôi dưỡng rồi, dĩ nhiên sẽ được sắp xếp chỗ ở, còn được xếp gần chỗ ở của Tô Thê Thê. Biết Tô Thê Thê lại làm nghề cũ, mỗi ngày gặp vài nữ nhân nước ngoài, gần đây còn muốn ra ngoài mở cửa hàng. Chỗ này ngư long hỗn tạp, ở Tĩnh Hư Quan thì tốt rồi, nếu ra ngoài mở cửa hàng, không có người trông coi, an toàn cũng là một vấn đề, mà hiện tại Tô Thê Thê đang tìm cửa hàng, còn phải tìm cả chưởng quỹ và người hợp tác, rồi phải chuẩn bị tiền để đi tiêu cục thuê vài tiêu đầu đến cửa hàng trông giữ, sau đó rồi còn phải tìm gia đinh. Hiểu được những chuyện này, Lục Phương Đình liền an bài. Nàng không đến một mình, mà còn có cả một thuyền đầy hộ vệ đang ở cạnh biển không có đến đây, trong đó còn có mấy cái nha hoàn trước kia theo Tô Thê Thê là Tử Nhụy và Tử Trúc. Lục Phương Đình cũng nhắm được mấy cái cửa hàng Tô Thê Thê sẽ để ý mua lại trước, chờ Tô Thê Thê chọn. Chuẩn bị hết những cái này, là vì muốn được gặp Tô Thê Thê nhiều hơn, cần được Tô Thê Thê tha thứ. Sáng ngày thứ hai, Tô Thê Thê thức dậy, Tử Nhụy, Tử Trúc và Lan Tú cũng đã đến. Tô Thê Thê tu y không sợ người lạ, nhưng vẫn còn nhớ bạn cũ, gặp lại các nàng tự nhiên vui vẻ, các nàng không đắc tội với mình, mặc dù biết Lục Phương Đình phái đến, nhưng cũng không mặt lạnh mà đối đãi. "Tiểu thư, nô tỳ sau này sẽ không để tiểu thư đi nữa." "Tiểu thư, sao đi mà không gọi nô tỳ?" Bọn họ gặp lại Tô Thê Thê cũng vui vẻ, mồm nam miệng mười, khiến chỗ Tô Thê Thê náo nhiệt lên, làm đồ cũng nhanh hơn nhiều. Tử Trúc biết võ công, Tô Thê Thê mang nàng theo ra ngoài cũng đỡ lo hơn, nhưng mà chỗ này Chung Ly Diêu cũng đã nói với nàng, nhưng kẻ liều mạng đến đây kiếm sống đều là gan ton, Tô Thê Thê cũng không dám xem thường, cho nên sau khi chọn xong cửa hàng, thì đến tiêu cục lớn nhất, xem thử. "Đây là Lục tổng tiêu đầu của chúng ta." có người dẫn Tô Thê Thê đến, chỉ vào người đang ngồi ở hành lang giới thiệu với Tô Thê Thê. "..." Tô Thê Thê sửng sốt một chút, Lục Phương Đình từ khi nào đã thành Lục tiêu đầu ở Kính đạo rồi? không làm hoàng đế nữa à? "Không phải ngươi muốn tìm người trông nhà sao? xem thử ta có được không?" Lục Phương Đình chắp tay nói với Tô Thê Thê, tiêu cục này bị nàng mua rồi. "Ngươi đồng ý chịu thiệt trông nhà giúp ta?" Tô Thê Thê hỏi. "Có gì mà thiệt?? nếu ngươi đồng ý, ta chuyện gì cũng làm." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê nói. " Giá thế nào, đắt quá, ta không mướn nổi đâu." Tô Thê Thê rũ mắt trước mặt Lục Phương Đình nói. "Đối với người khác, có ngàn vàng cũng không đồng ý. Đối với ngươi, không lấy một xu." Lục Phương Đình nói. "..." từ khi nào mà biết nói lãng mạn như vậy a!? Tô Thê Thê vò cái khăn trong tay do dự, có nên đồng ý hay không đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]