Màu trắng, vải mềm, cắt may tỉ mỉ, còn có hoa nhỏ ở trên, Tô Thê Thê mở ra là hình tam giác. Thứ này không phải là thứ nàng để lại cho Lục Phương Đình tưởng niệm sao? Túi hương tốt như vậy mà chỉ để mỗi thứ này? Tuy là đồ sạch, dính mùi của Tô Thê Thê cũng đã sớm tan, nhưng mà Tô Thê Thê thấy đồ của mình cũng có chút ghét bỏ, cầm thứ đó cho vào chậu giặt của mình. Trộm đồ của mình mang về khiến Tô Thê Thê dở khóc dở cười, nhưng nghĩ đến Lục Phương Đình mang theo cái túi này đi khắp nơi, hơn nữa còn hay thưởng thức, để trên mũi ngửi ngửi, dùng phong cách quân tử làm chuyện này, đúng là xấu hổ quá.... Cũng may trước mặt Lục Phương Đình Tô Thê Thê lớn mật, nghĩ lại liền thấy đỏ mặt. Mỹ nhân phu quân của nàng không thể nào biến thái như vậy a, nhưng mà cho vào túi hương mang theo là có ý gì? Cái đó còn phải nói sao? nhất định là cực kỳ yêu mình rồi. Không nỡ chia xa với mình, coi đồ bên trong là chính mình, nói không chừng còn nói chuyện với nó a. Hắc hắc, Tô Thê Thê nghĩ đến liền cười rộ lên, sau đó lại u ám, chống cắm nhớ lại cuộc gặp gỡ ngắn ngủi khi nãy, bộ dạng ru rũ, mi dài thẫn thở, nhìn có vẻ mệt mỏi. "Ngươi đang làm gì đó? sao ta thấy sắc mặt không tốt? ta bắt mạch cho ngươi một chút." Chung Ly Diêu đến gõ cửa phòng Tô Thê Thê, Tô Thê Thê không nghe thấy, Chung Ly Diêu liền đi vào. "Sư phụ, không có gì, chỉ là hơi mất sức thôi." Tô Thê Thê hoàn hồn thấy Chung Ly Diêu liền nói, lúc này nàng không nghĩ đến Lục Phương Đình nữa, mới phát hiện ngực có chút đau. "Hôm nay ngươi vào thành sao rồi? tìm được cách nào chưa?" Chung Ly Diêu hỏi. "Gặp được nàng, ta đem giấy trực tiếp giao cho nàng." Tô Thê Thê cười nói. "Sao đưa được cho nàng? không lộ chứ?" Chung Ly Diêu hỏi. "Không, ta xin nàng thu hồi hưu thư. Nàng dĩ nhiên không chịu, còn nói lần sau sẽ dùng gậy đánh đuổi ta đi." Tô Thê Thê nói. "Ngươi cũng dám diễn. Hôm nay ta phải châm cứu cho ngươi, ngươi chuẩn bị chút đi, chờ chút ta châm kim, rồi dạy ngươi châm cứu." Chung Ly Diêu nói. Chung Ly Diêu đối với Tô Thê Thê coi như là tốt nhất, đem mọi thứ học được từ sâu đến cạn đều dạy cho Tô Thê Thê, Tô Thê Thê học cũng nhanh, nàng cũng rất hài lòng với đệ tử như vậy. Tô Thê Thê chăm chỉ học, tư duy chuyên chú, không còn nghĩ đến Lục Phương Đình nữa. Bên ngoài xảy ra chuyện gì, Tô Thê Thê vẫn không biết, khi Lục Phương Đình và Cung Lạc Vân cùng nhau trên đường quay về thành, liền có một đám dân chạy nạn cầm theo vũ khí thô sơ là cành cây, đá cục ném vào bọn họ. "Ta là công chúa, đám điêu dân to gan các ngươi, có phải muốn chết đúng không! ai dám lên đây, điều tru diệt cửu tộc nhà đó!" Cung Lạc Vân bắt đầu còn hô to vài câu, đến cả đem cơm cho ăn cũng không đủ no, họ còn sợ gì tru diệt cửu tộc, dùng hết sức cuối cùng muốn cướp của nhóm người này, Cung Lạc Vân vừa hô, người có lý trí còn sợ, nhưng người ở ngoài thành cũng đã tức giận, người hoàng gia xa xỉ như vậy, lại không có cách giúp thiên tai nạn đói, hại nhiều ngươi lang bạc ăn xin, có bắt thì bắt người hoàng gia mới đúng. Thấy những người kia không sợ chết, Cung Lạc Vân lúc này đã sợ, chui vào xe ngựa Lục Phương Đình, gọi người đi mau. Lăng Hương cũng được Lục Phương Đình kéo lên xe, Cung Lạc Vân cũng không kịp ghét bỏ được Lăng Hương. Lăng Hương ở bên cạnh Lục Phương Đình, không sợ hãi, nhìn công chúa sợ run người, âm thầm đắc ý, nàng biết bí mật của Lục Phương Đình, Lục Phương Đình để ý nàng, công chúa này chẳng là cái thá gì. Đám dân chạy nạn không có tổ chức, sức khỏe kém, dựa vào cơn giận, đánh một hồi, nhưng đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, không phải tốc chiến tốc thắng, thì sẽ bị bắt, rất nhanh viện binh gần đó đến, những người đó biết được vội chạy đi, chạy không kịp thì bị bắt lại. Cung Lạc Vân chấn kinh, xa ngựa Lục Phương Đình lại đi về thành. Lục Phương Đình tiễn Cung Lạc Vân về cung, rồi về trấn nam vương phủ, mới có cơ hội xem thứ Tô Thê Thê bỏ vào cho mình. "Tên trộm nhỏ này." Lục Phương Đình sờ tay áo lấy đồ ra, đồng thời sờ cái túi bên hông thì phát hiện đã mất, không để ý nhiểu, chỉ mỉm cười một cái, "tên trộm", nói cực kỳ thân thiết. Lục Phương Đình mở đồ Tô Thê Thê đưa cho mình ra, bên trong là thư Tô Thê Thê dùng than viết, về lương thực, vũ khí, đều là những thứ gần đây nàng đang nghĩ đến. Lục Phương Đình xem nội dung bên trong kinh hãi, nếu như đúng vậy, nói vậy kế hoạch của nàng lại có thêm một phần trợ lực. Thê Thê của nàng đúng là bảo bối, không biết xem từ chỗ nào. Mở đến tấm cuối cùng, Lục Phương Đình thấy được một bức tranh, tờ đầu vẽ hình nhân có đầu tóc giống Tô Thê Thê đang khóc, nước mắt chảy như lũ, cả người như muốn chìm xuống. Tấm thứ hai hình nhân đang ngủ ôm tấm vải, bên cạnh vẽ nàng nằm mở, trong mở nàng đang cùng một hình nhân khác làm chuyện xấu hổ. Thấy tấm thứ nhất, Lục Phương Đình liền đau lòng, nàng nhìn cũng hiểu Tô Thê Thê nói nhớ nàng, lệ chảy thành sông. Tấm thứ hai, khiến Lục Phương Đình phải mỉm cười, nói thầm một câu, "tiểu háo sắc, chờ ta." Lục Phương Đình đem thư Tô Thê Thê viết đốt đi, chỉ để lại hình vẽ bên mình, nàng đem tin tức trong thư Tô Thê Thê viết chia ra, giao cho người đi tìm hiểu rồi an bài mọi việc phía sau. Chuyện công chúa lén xuất cung bị vậy cướp, cũng không vì vài người dân chạy nạn chết mà hạ màn, triều đình bắt đầu làn sóng thanh trừ dân chạy nạn, những người ở ngoại thành cũng bị quan binh đuổi đi, không đi thì bị đánh, đánh chết một vài người dân chạy nạn, đám quan binh cũng không để ý, ngược lại dân chạy nạn chết quá nhiều. Cũng có nhân sĩ trung lương dâng tấu hoàng đế, phải trấn an dân chạy nạn, sắp xếp chỗ cho họ, nhưng triều đình lại không có chịu giúp, hoàng đế đã vài ngày không có tinh thần, lần trước cũng không được ổn định, còng nóng tính, đối với những người phản lại ý hắn mặc kệ là tốt hay không đều bị phế truất hoặc mất đầu, lòng người cũng liền lạnh đi. Tô Thê Thê ở Tĩnh Hư Quan học không ít ngày, nhớ Lục Phương Đình rất nhiều, vài lần chạy vào thành, lúc này cũng không còn may mắn như trước, không thể lần nào cũng đến trấn nam vương phủ kiếm chuyện được, muốn gặp Lục Phương Đình cũng không dễ dàng gì. Tô Thê Thê nghĩ muốn gặp lại Lục Phương Đình không biết đến khi nào? nàng đến Thiên Bảo Các lấy tiền lãi của mình, được chưởng quỹ an bài cho một gian phòng kêu chờ ở đó, tiểu nhị gõ cửa đi vào, đóng cửa xoay người, cúi đầu hạ người đi tới ôm Tô Thê Thê. Tô Thê Thê thì hoảng sợ, được ôm lấy có cảm giác, liền nhận ra ai, chẳng phải là mỹ nhân phu quân nàng ngày nhớ đêm mong sao? nàng dùng sức ôm Lục Phương Đình, hai chân kẹp hông nàng sợ như nàng đi mất. "Thê Thê, sao lại khóc, tiểu quỷ khóc nhè, khóc thành nước rồi a, đừng khóc nữa, không phải ta đã đến rồi sao?" Lục Phương Đình ôm Tô Thê Thê cảm giác Tô Thê Thê hơi run rẩy, sờ khuôn mặt một chút, ướt ướt giọt giọt, cúi đầu nhìn, người trong ngực đều là nước mắt, không khỏi mềm giọng nói, nhẹ nhàng hôn má Tô Thê Thê, ngậm nước mắt của nàng vào miệng. "Ngươi có mỹ nhân bên cạnh, còn có công chúa thích, làm gì còn nhớ ta?" Tô Thê Thê chu mỏ nói, nàng sờ nước mắt, cảm thấy xấu hổ, nàng là người không thích khóc, nhưng nghĩ nghĩ lại không khống chế được nước mắt. Mấy ngày qua, không gặp được Lục Phương Đình, chỉ có thể nghe được chút tin tức, có cảm giác sẽ không còn gặp lại được Lục Phương Đình, hiện tại thực sự ôm nàng, mới khiến nàng cảm thấy khá hơn một chút. "Sao lại không nhớ rõ thê tử của ta được?" Lục Phương Đình thở dài nói một câu. Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói, trong lòng run lên, ôm Lục Phương Đình nói, "ta rất nhớ ngươi, thân thể ngươi sao rồi? sư phụ kê đơn có tốt không? Cung Lạc Vân nói thần y Đại Tấn là thật sao?" "Thê Thê, thời gian của ta không nhiều." Lục Phương Đình nói nhỏ một câu, cúi đầu hôn môi Tô Thê Thê. Tô Thê Thê ngẩng đầu nhận, cái hôn nhung nhớ, nồng nàn lưu luyến, ôn nhu mà kịch liệt, hai ngươi hôn đến đỏ tai, hôn đến thở dốc không thôi mà động tình. "Tỷ tỷ, chỗ này, không ổn lắm." ở chỗ xa lạ như vậy Tô Thê Thê cảm giác không được an toàn, đang lúc Lục Phương Đình mò mẫm nàng thở dốc nói. "Đừng sợ, Thiên Bảo Các là của Lục gia, không ai dám vào đâu, Thê Thê có muốn không?" Lục Phương Đình khàn khàn nói, rồi tiến công thần tốc. "Ah." Tô Thê Thê không rõ lời Lục Phương Đình nói, chỉ dùng âm thanh kiềm nén trả lời Lục Phương Đình. Hai người gặp nhau không nói được mấy câu, tất cả ngôn ngữ đều là chân tay, tuy trời đã lạnh, nhưng Tô Thê Thê vẫn ra một thân mồ hôi. "Áo trong, đổi đi, mặc áo khoác vào, ra ngoài cẩn thận." Lục Phương Đình lúc sắp đi liền nghĩ tới, chuẩn bị đồ dùng và quần áo cho Tô Thê Thê, để Tô Thê Thê thay. Tô Thê Thê ủ rũ thay đồ, lưu luyến không biết nói gì, chỉ nhìn Lục Phương Đình bĩu môi. "Ngoan, lần sau, đầu tháng, ta sẽ đến đây." Lục Phương Đình thì thầm bên tai Tô Thê Thê. Hai người tách ra, Tô Thê Thê lên xe ngựa mới hoàn hồn, đối với việc Lục Phương Đình nói Thiên Bảo Các là của Lục gia, cũng không trách Lục Phương Đình giấu giếm, ngược lại cảm thấy vui vẻ, đây là chuyện tốt, là của Lục gia thì tốt hơn. Tuy nói có thể ở trong Thiên Bảo Các lén hẹn hò, nhưng mà cũng không được nhiều lần, Tô Thê Thê đến vài lần, nhưng cũng có mấy lần không thành. Khí trời từ nóng thành lạnh, thương thế của Tô Thê Thê đã sớm khỏi, chỉ là thân thể yếu đi một chút, không để ý sẽ bị ho khan, một khi ho khan cả người sẽ yếu đi, thương tích trên phổi còn để lại di chứng. Chung Ly Diêu chăm sóc lại có chút đắc ý, dạy Tô Thê Thê một bộ một hít thở mới, mỗi ngày đều cho Tô Thê Thê ăn đồ bổ tẩm bổ, thân thể Tô Thê Thê cũng dần dần khỏe lại. Vào đông lại lạnh, lương thực lại ít đi, lương thực trữ mùa hè cũng đã thấy đáy, không biết còn chịu đến được đầu xuân hay không? ai cũng không nói chắc được, trong cái gió tuyết lạnh này lòng người ai cũng bàng hoàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]