Chương trước
Chương sau
"Phu nhân đừng sợ, nô tỳ đuổi bọn họ đi." nha hoàn Tử Trúc bên cạnh Tô Thê Thê nói một câu.
Lúc Tô Thê Thê đến phủ An Bình Hầu, có vài nha hoàn nói với Tô Thê Thê có người thân ở An bình hầu phủ, nên xin về An bình hầu phủ, Tô Thê Thê biết dưới cái nhìn của bọn họ thì mình coi như không còn hy vọng rồi, bọn họ đã chọn An bình hầu phủ làm nơi ở, Tô Thê Thê cũng không cản bọn họ, nàng đến Tĩnh Hư Quan cũng không cần mang nhiều người như vậy, nhưng mà cũng không thể trả người trả về An bình hầu phủ liền được, cần lấy khế ước bán thân của họ tính cho đủ tiền a.
Vừa nóng lòng thoát thân, vừa nghĩ cách kiếm tiền, Tô Thê Thê cũng không uổng công.
Chỉ có Tử Nhụy vẫn ở lại, Tử Trúc thì không đi.
Người bên cạnh Tô Thê Thê cũng ít đi nhiều, ngoài trừ Tử Trúc là Tử Nhụy là hai cái nha hoàn, còn Tuyết Minh và Tuyết Trản, hai người được an bài đến Thiên Bảo Các chế xà phòng bí mật rồi, tạm thời không gọi về được.
Coi như thêm Lan Tú, cũng được ba người, đối với tiểu thư hầu phủ mà nói, cũng là thê thảm.
Hiện tại chỉ có Tử Trúc biết võ công, bình thường Tử Trúc ít nói, nhưng gặp chuyện này cũng đã đứng ra.
"Không cần, ra cầm máu cho xa phu, xem thương thế có nặng lắm không, rồi đi mau lên." Tô Thê Thê lắc đầu, nàng cũng không muốn bọn họ có xung đột gì.
Tử Trúc không nói nhiều, gật đầu khom lưng ra ngoài, Tử Nhụy một bên ôm tay Tô Thê Thê căng thẳng.
"Cầu tiểu thư phu nhân, tiểu nhân chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn.... ta đưa tiền trả cho các ngươi, các ngươi xuống đây đi." phu xe dường như bị sợ, xin Tô Thê Thê xuống dưới.
Tô Thê Thê cũng không dám xuống xe ngựa, không nói đến cái khác, bị dội nước thối lên không bằng bị đánh một trận.
"Tử Trúc, ngươi vào đi. Ngươi biết đánh xe không? cho hắn chút tiền, mua cái xe ngựa này, chúng ta đi thôi." Tô Thê Thê nghe vậy kêu Tử Trúc vào nói.
"Ta biết." Tử Trúc ít lời làm nhiều.
"Được, ngươi lái xe đi, 50 lượng này đưa cho hắn, đre để hắn mua xe ngựa mới, chúng ta mau rời khỏi đây." Tô thê Thê lấy ngân phiếu đưa cho Tử Trúc, ngựa ở đây rất đắt, so với người còn đắt hơn, mua ngựa cũng chừng 30 lượng, ngựa tốt thì vô giá, ngựa kéo xe này không phải ngựa tốt gì, nhưng không quá mắc, 50 lương thêm cái xe ngựa cũng không hơn bao nhiêu.
Tử Trúc ra ngoài nói với phu xe, phu xe nhận tiền liền đi, Tử Trúc vung roi đánh ngựa lái xe đi.
Âm thanh ồn ào bên ngoài vẫn còn, xe ngựa chậm rãi xuyên qua phố, tiếng người xa dần.
"Tiểu thư, sao lại chịu ủy khuất như vậy? trước đây tiểu thư cũng đâu có nguyện ý gả đến? hiện tại tiểu thư bị ghét bỏ, còn bị giày vò như vậy.." Tử Nhụy thấy rời xa đám người rồi, nhịn không được rưng rưng. Trong lòng nàng Tô Thê Thê luôn tốt, Tô Thê Thê nào có tội gì lớn, nguyên nhân lớn nhất chỉ là thứ nữ mà thôi.
"Đừng khóc, tâm tình của ta cũng đã không còn." Tô Thê Thê vỗ Tử Nhụy nói một câu, nàng đối với cái nhìn của mọi người xung quanh không có gì để ý, dù sao vẫn chưa hoàn toàn quen với xã hội này, hơn nũa tư duy quan niệm không giống bọn họ, đối với phản ứng của bọn họ coi như cuộc vui.
Tô Thê Thê chỉ để ý, không biết bao nhiêu ngày tới không thấy được Lục Phương Đình, không biết cục diện thế nào rồi? cuối cùng các nàng có duyên hay không?
Nói tình trạng hiện tại, không có gánh nặng gia đình, không có chồng con ràng buộc, mang theo nha hoàn biết võ công, trên người có tiền, không phải là cuộc sống nàng mơ ước trước kia sao? thiên hạ rộng lớn, có mạng sống có tiền, có thể tự vệ, chạy đi đâu không được?
Trước kia còn nghĩ ngây thơ, như vậy thật tốt, nhưng bên cạnh không có người yêu, đằng xa có níu kéo, làm sao cũng không đi xa được. Vừa đi chưa được một dặm đã thấy nhớ.
Tô Thê Thê biết rõ nỗi khổ của mình, đây là chuyện phức tạp xa xôi, nàng bỏ qua tạm thời không nghĩ nữa, đến Tĩnh Hư Quan, rồi nghĩ cách giải quyết.
Qua khu náo nhiệt, xe ngựa đi thêm một đoạn nữa, Tô Thê Thê cảm giác âm thanh xung quanh lại nhiều lên, vén rèm cửa, phát hiện có một số người đi ăn xin.
"Bình thường chỗ này hình như không có nhiều ăn xin như vậy." Tô Thê Thê nhớ lại trước kia mình từng đi qua, không thấy nhiều ăn xin như vậy.
"Nghe nói nước Sở có lũ, nên dân chạy nạn xuất hiện nhiều hơn, Trước kia cũng do người nhà nô tỳ không có gì nên mới đem ta đi bán." Tử Nhụy hít mũi một cái nói.
Tô Thê Thê nghe Tử Nhụy nói vậy, lại nhớ đến Lục Phương Đình từng nói, khi đó nàng không để ý, không ngờ lũ đến dân tị ngay gần kinh thành như vậy.
"Tử Nhụy, ngươi còn nhớ người nhà của ngươi không? ta có thể giúp ngươi tìm bọn họ." thiên tai nhân họa, Tô Thê Thê cũng hết cách, nghe Tử Nhụy thương tâm liền an ủi.
"Khi đó ta còn nhỏ, không nhớ được nhiều, chỉ nhớ trong nhà có đệ đệ." Tử Nhụy lắc đầu.
"Không sao, chờ qua một thời gian rồi đi hỏi, trước kia ngươi bị mua ở chỗ nào? nếu còn nhớ thì chắc tìm được." Tô Thê Thê nói, nàng cũng thật lòng muốn giúp Tử Nhụy một tay.
"Đa tạ tiểu thư." Tử Nhụy kích động nói.
Xe ngựa tiếp tục đi, ra khỏi cửa thành, càng đi càng thấy dân chạy nạn càng nhiều, rất nhiều dân chạy nạn dùng cây dựng nhà ở tạm, không có đồ ăn phải đi thật xa để ăn xin.
Trời rất nóng, dân chạy nạn thì gầy gò xanh xao, y phục rách rưới, nhìn như que củi, da vàng vọt tựa như ác quỷ, chỉ cần thấy đồ ăn thì điên cuồng cả mạng sống.
Tô Thê Thê thấy mà hoảng sợ, nhiều dân chạy nạn như vậy, lần trước nàng từ biệt trang đi về lại không chú ý, lần này thấy được rồi, nhưng mà sao lại chạy đến kinh thành hết vậy?
"Xin thương xót a, cho chút đồ ăn, hài tử sắp chết đói rồi." xe ngựa đi tới, dân gặp nạn vây quanh xin ăn, trong tay còn bế hài tử gây như que củi.
"Chúng ta còn chút đồ ăn, cho đứa bé kia một chút đi." Tô Thê Thê nhìn đứa nhỏ há hốc miệng, mắt vô thần, trong lòng khó chịu, liền nói với Tử Nhụy một tiếng.
"Không được, phu nhân, dân chạy nạn bên này rất nhiều, nếu ngươi cho một người, những người còn lại đều sẽ chen lên." Tử Trúc chắn cửa nói, vung roi thúc ngựa đi nhanh hơn, người phía sau đói quá đi không kịp nên không theo xe ngựa được.
"..." Tô Thê Thê nghe Tử Trúc nói thấy cũng có lý nên không nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, nàng không biết đứa bé kia vì nàng không cho ăn mà có chết đói không.
Đến Tĩnh Hư Quan, dân chạy nạn càng nhiều, tới phía sau, đường cũng không dễ đi.
"Làm sao mới được đây?" Tô Thê Thê nhìn mà hoảng sợ.
"Tĩnh Hư Quan, chắc là đang phát cháo miễn phí, ta nghe nói, mỗi lần có thiên tai, Tĩnh Hư Quan đều ra mặt." Tử Nhụy nhỏ giọng nói.
"Có chuyện vậy sao? vậy thì tốt rồi, ta nói a dân như vậy không ai lo sao?" Tô Thê Thê nói vậy, lại bắt đầu buồn, nhiều dân chạy nạn như vậy, đúng là đáng thương, không thể tránh được việc bọn họ vì đói mà tranh dành nhau, không biết có thể bình an đến Tĩnh Hư Quan hay không?
Tô Thê Thê có chút lo lắng Tử Trúc, mặc dù nàng biết võ công, nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương, đi một đoạn đường, Tử Trúc khiến nàng thất kinh.
Tử Trúc một tay cầm dây cương, một tay cầm roi, ai không thấy thì quát lớn, quát không nghe thì vung roi, đúng là không ai dám đến gần xe ngựa.
Có Tử Trúc ở đây, các nàng có chật vật cũng đến được cửa Tĩnh Hư Quan, đưa một 1 vạn lượng ngân phiếu mới cho vào.
Đây là yêu cầu của Chung Ly Diêu, không được nói quan hệ với nàng trước, sau khi vào thì phải kết duyên bạn hữu. Nhưng mà 1 vạn lượng này cũng quá cao, Tô Thê Thê cũng không nghĩ ra, cũng may Chung Ly Diêu là người có tiền, liền cho nàng một tấm ngân phiếu làm chi phí.
Chung Ly Diêu nói Tĩnh Hư Quan coi trọng chính là tiền, nhưng cũng không phải tiền, vì có người cầm hơn 100 ngàn lượng đến cũng không vào được.
Bên ngoài Tĩnh Hư Quan phát cháo miễn phí, nên sẽ không cho ai vào, người có thể vào không giàu cũng là quý, 1 vạn lượng chính là cánh cửa.
Tĩnh Hư Quan rất lớn, màu sắc phong cách đơn giản, chỉ có hai màu xanh trắng, hộp với thanh bào và phất trần của nữ quan bên trong.
Một tiểu nữ quan ăn mặc nghiêm túc đưa Tô Thê Thê vào phòng khách. Phòng này chỉ là một gian phòng ở đơn giản, bày trí cũng đơn giản, không có gì nhiều. Bất quá lúc này Tô Thê Thê cũng không để ý, nàng diễn cực như vậy, đi đường lâu như vậy, cũng đã rất mệt rồi.
Tử Nhụy dọn giường, Tô Thê Thê nằm xuống nghỉ ngơi trước, chờ nàng tỉnh lại, đã sau giờ ngọ, Chung Ly Diêu đến chỗ nàng.
"Thê Thê, ngươi khỏe rồi? ta không tiện đi đón, bên ngoài có chút loạn." Chung Ly Diêu kéo Tô Thê Thê hỏi.
"Ta không sao, không biết dân chạy nạn bên ngoài vì sao lại nhiều như vậy? Tĩnh Hư Quan sao mà lo nổi? nếu cần, ta có chút bạc." Tô Thê Thê hỏi.
"Ngươi cất bạc vào đi, một ít bạc của ngươi cũng không thể giải quyết. Hiện tại đây không phải là cách, Phương Đình cũng đang nghĩ cách, quốc khố triều đình trống rỗng, trong triều chướng khí mù mịt, chí biết tranh đấu nội bộ, căn bản không ai lo. Ta thấy Đại Sở này sớm muộn cũng vong." Chung Ly Diêu nói.
"Sư phụ không phải người Đại Sở sao?" Tô Thê Thê nghe Chung Ly Diêu nói lời thật lòng, lại có hảo cảm.
"Ta đã rời xa hồng trần, làm gì có quốc gia? chỉ có thiên tôn vô lượng mà thôi, Thê Thê ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi nói kính hiển vi lần trước, luyện chế xong chưa? ta chuẩn bị hành tây xong rồi." Chung Ly Diêu rất tiên phong đạo cốt nói xong, sau đó vội kéo Tô Thê Thê lại hỏi.
"Không ngờ sư phụ lại ham học như vậy, còn đáng yêu nữa. Kính hiển vi không có nhanh được, bội số quá cao, nhưng mà lần này ta có mang theo kính viễn vọng và kính lúp, sư phụ có thể xem thử." Tô Thê Thê mở cái rương Tử Nhụy vừa cất lấy ra nói.
Tô Thê Thê nói rất nhiều với Chung Ly Diêu, khiến nàng càng có thêm nhiều ý nghĩ, để Thiên Bảo Bác chế tạo thủy tinh xong, luyện chế thêm kính viễn vọng bằng thủy tinh, sau này có ai bị cận, có thể đeo lên như mắt kính.
Kính viễn vọng dặc chế cho Lục Phương Đình là một cái có bội số lớn có thể rút ra kéo vào được, nếu chiến tranh có thể sẽ phát huy tác dụng.
Kính viễn vọng mang đến cho Chung Ly Diêu chỉ là để chơi, Chung Ly Diêu cần chính là kính lúp, cao cấp hơn chính là kính hiển vi, kỹ thuật như vậy cần cao hơn một chút, bên kia Thiên Bảo Các còn đang nghiên cứu.
Tô Thê Thê ở Tĩnh Hư Quan có Chung Ly Diêu bên cạnh trò chuyện, theo Chung Ly Diêu học tập, cùng Chung Ly Diêu nghiên cứu, đồng thời còn nhờ Chung Ly Diêu đi hỏi thăm cục diện triều đình và tin tức của Lục Phương Đình, nếu Chung Ly Diêu có cơ hội ra ngoài, nhất định phải để Chung Ly Diêu mang tin đến cho Lục Phương Đình.
Tô Thê Thê đến Tĩnh Hư Quan ngày thứ mười, Chung Ly Diêu từ bên ngoài quay về sắc mặt không tốt lắm.
"Sư phụ sao vậy? ngươi gặp Phương Đình chưa?" Tô Thê Thê hỏi Chung Ly Diêu.
"Miễn bàn nàng đi, nàng thành rể hiền của hoàng đế đương triều rồi." Chung Ly Diêu tức giận nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.