Chương trước
Chương sau
"Thê Thê, hôm nào ngươi cũng dẫn ta đến, không phải là muốn chọn người vừa ý cho ta sao? Thê Thê đúng là hiền lương thục đức, có phong phạm chủ mẫu." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê bộ dạng thản nhiên nói.
Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói, mắt trợn tròn lên, nàng nói lúc nào a?
"Thê Thê, sao lại kinh ngạc như vậy? không lẽ ngươi chọn xong cho ta rồi? ngươi nói nghe xem." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê kinh ngạc không nói nên lời, khóe miệng cong lên rồi lại rũ xuống thản nhiên nói.
"Không được, người ở đây không ổn, thân phận của tỷ tỷ không thể để người khác biết...." Tô Thê Thê bĩu môi lắp bắp, nói.
nghĩ cẩn thận, Lục Phương Đình nói khiến Tô Thê Thê không thể phản bác được, thử hỏi coi nào có phu nhân nhà ai lại đem phu quân nhà mình đến thanh lâu xem kỹ nữ chứ?
"Không sao, người thấp hèn không chỗ nương tựa, mua vào rồi thì sẽ thành người của vương phủ, sẽ không đi nói lung tung, trong phủ luôn có người trông coi. Nam tư tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, bình thường ta không biết, nhờ có Thê Thê chỉ dẫn mới biết, nữ tử cũng có thể. Nha hoàn ở nhà ta cũng có người không thích, đúng lúc đã nhiều ngày đi xem, gặp được một người hợp ý ta." Lục Phương Đình nói, nhìn bộ dạng Tô Thê Thê luống cuống, trong lòng lại thoải mái một chút.
Mấy ngày qua Tô Thê Thê ngắm không biết bao nhiêu mỹ nhân, trong mắt ngoài hưng phấn, còn khiến người ta cảm thấy nếu nàng có tiền nhất định sẽ mua họ bỏ vào túi để ngắm mỗi ngày a.
Lục Phương Đình đã ghen đến tối mắt, mỗi ngày về làm yêu cũng không đủ hạ cơn ghen.
"Tỷ tỷ thân thể không khỏe, sao lại cưới thêm thiếp hại sức khỏe a?" Tô Thê Thê run run nói. Tam thê tứ thiếp là bình thường sao? nam tử cổ đại đã vậy rồi, ngươi là nữ tử cũng muốn tam thê tứ thiếp sao? ốm yếu như vậy mà đòi tam thê tứ thiếp!
Tốn công bẻ cong ngươi, giờ ngươi còn đòi tam thê tứ thiếp!
"Mấy ngày qua cũng đã ăn xong nhân sâm Thê Thê mua rồi, nhưng mà nhân sâm cũng không phải 900 năm, chỉ là loại mấy chục năm thôi, Tô Thê Thê mang đến xem đại phu cũng là người của Lục Phương Đình, người bán sâm cũng là người của Lục Phương Đình, tự nhiên là lừa rồi. Nếu Tô Thê Thê dùng tiền như vậy, có mà ra không có vào.
Có ăn hay không cũng do Lục Phương Đình quyết định.
"Ngươi định mua Tử Diên hả? hôm nay nàng là hoa khôi, giá chuộc thân là 1 vạn lượng bạc, nhiều người ra giá còn phải đấu giá, quá mắc, chúng ta mua không nổi. Tiền ta mua nhân sâm hết rồi, tiền hôm nay kiếm được còn phải dùng để trả nợ!" Tô Thê Thê mím môi tức giận nói, nàng có nói mua một người về nhà, nhưng không phải để làm thiếp, mà để làm thuê nhảy múa giúp vui thôi, sao mà giống nhau được?"
Mua nhân sâm tốt cho ngươi bồi bổ thân thể cho khỏe mạnh, chứ có phải để ngươi tăng lực đi cua gái đâu?!
"Không phải Tử Diên là tiểu nô tỳ bên cạnh Tử Diên. Nói tới cũng không tính là mua, Tử Diên biết ơn vì mấy ngày qua chúng ta giúp nàng dành được giải hoa khôi nên tặng cho ta, nhưng ta vẫn muốn cho chút bạc, nàng đã mang khế ước bán thân cho ta rồi. Mấy ngày qua ở cạnh Tử Diên, tiểu nô tỳ của nàng luôn chiếu cố ta, tay nghề đấm bóp ta rất thích, không phải ngươi cũng thấy nàng đẹp sao? nàng xuất thân giống Tử Diên, nhảy múa ca hát đều biết." Lục Phương Đình lắc đầu nói.
Mấy ngày qua Lục Phương Đình theo Tô Thê Thê ngắm không ít người đẹp, lại không có ai như Tô Thê Thê khiến nàng sinh tâm tình khác, có dục vọng muốn chiếm hữu. Cho dù là thấy nữ tử ăn mặc hở hang, cố ý mê hoặc, cũng không có cảm giác gì, nhưng Tô Thê Thê chỉ chu mỏ đơn giản, híp mắt cười, đơn giản đều khiến nàng thấy đẹp.
Có thể là Tô Thê Thê so với bọn họ đẹp hơn.
Lục Phương Đình không rõ lắm, lúc này nàng muốn mua tiểu nô tỳ bên cạnh Tử Diên mang về nhà, kỳ thực bề ngoài là làm thiếp, giả trang phong lưu, nhưng mà thật ra có chuyện khác cần nàng làm. Tiểu nô tỳ bên cạnh Tử Diên tương đương một tử sĩ của Lục gia, cũng có võ công.
Mấy ngày nay nghe Tử Diên báo lại tình hình, còn có Triệu Vô Kỵ, nàng cần làm thêm nhiều việc khác nữa. Có thêm nữ tử này cũng đỡ cho mình lúc không ở bên cạnh bảo vệ kịp cho Tô Thê Thê.
"Ngươi, thật sự muốn đưa nàng về phủ làm thiếp hả?" Tô Thê Thê hít mũi một cái hỏi. Nàng bối rối, sau đó như bị sốc, rất đau lòng, lại khổ sở, không phải vì Lục Phương Đình muốn mua kỹ nữ, mà vì Lục Phương Đình cho rằng tam thê tứ thiếp là bình thường. Càng khó chịu hơn, đi xem thi hoa khôi chẳng khác gì đào hố chôn mình.
"Đương nhiên rồi, còn phải nhờ Thê Thê dạy nàng quy tắc nữa a. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi." Lục Phương Đình nói.
Nam tử tam thê tứ thiếp vốn là bình thường, hơn nữa lúc trước Tô Thê Thê không biết nàng là nữ tử, biểu hiện vô cùng sảng khoái, còn định giúp nàng nạp thiếp, nhưng lại bị Lục Phương Đình từ chối.
Để một tiện tỳ xuất thân thấp hèn vào phủ làm thiếp, coi như là nha hoàn cao cấp bên cạnh thê tử, còn muốn thị tẩm hay không thì vẫn phải chờ thê tử định đoạt a, Lục Phương Đình nghĩ đó chỉ là chuyện nhỏ, đối với Tô Thê Thê mà nói cũng chỉ buồn một chút thôi, không có gì to tác, hơn nữa nhìn tâm tình Tô Thê Thê, cũng khiến nàng có chút sung sướng, sau đó cũng không định giải thích thêm với Tô Thê Thê nữa.
Lục Phương Đình nói xong nhìn Tô Thê Thê, Tô Thê Thê siết chặt tay, rồi lại thả lỏng, nàng đang tức điên lên a.
"Ta hỏi ngươi, nếu ngươi khỏe mạnh rồi, ngươi cũng muốn như đám nam nhân kia nạp một đống thê thiếp khác?" Tô Thê Thê thở dài một cái nhìn chằm chằm hỏi Lục Phương Đình.
"Có gì không được sao?" Lục Phương Đình nhếch mi hỏi.
"Có gì không được sao? Lục Phương Dình, nếu hôm nay ngươi nạp thiếp, ngày mai ta sẽ hòa ly!" Tô Thê Thê căng mặt nói.
"Vì sao ta muốn nạp cái tiện thiếp, ngươi lại bỏ đi? không phải trước đây Thê Thê nói muốn cùng nhau bạc đầu giai lão sao? mấy ngày qua Thê Thê đến lầu xanh ngắm biết bao nhiêu là kỹ nữ, ngươi còn đùa giỡn cả hoa khôi Tử Diên.... còn nói muốn mua kỹ nữ mang về nhà. Nếu không Thê Thê cũng chọn một người đi?" Lục Phương Đình nhìn mặt Tô Thê Thê căng thẳng, từ từ nói, trông Tô Thê Thê tựa như con mèo xù lông.
"Không giống nhau, ta chỉ thưởng thức các nàng, là nhìn thôi, trong lòng không có tà niệm. Ngươi và ta đã kết tóc, coi như là phu thê rồi, ta nói muốn bạc đầu giai lão, nhưng lại không nói điều kiện duy nhất để bạc đầu giai lão, đó là cả đời chỉ được có một người là một đôi! Nếu có người khác xen vào giữa chúng ta, ta sẽ tình nguyện từ bỏ! hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi muốn thiếp hay muốn ta?" Tô Thê Thê mặt căng thẳng, đỏ lên, mắt rưng rưng, phản chiếu lấp lánh.
Lục Phương Đình nghe Tô Thê Thê nói nàng ngắm mỹ nhân chỉ là thưởng hức, lại có chút tức giận, nhưng sau đó Tô Thê Thê nói trong lòng lại vang lên bịch bịch, bị nước mắt rưng rưng của Tô Thê Thê làm cho hốt hoảng.
Cả đời chỉ một người một đôi? thật sự có tình cảm như vậy sao?
"Mà thôi, gặp phải ngươi ghen tuông như vậy, không nạp cũng được...." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê dừng một chút nói, cũng không kiên trì nữa.
"Thật sao?" Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói vậy liền túm tay Lục Phương Đình hỏi.
"Đương nhiên rồi, bọn họ tuy tốt, nhưng lại không đẹp như Thê Thê, hay thôi đi.... nhưng mà, Thê Thê cũng đừng ngắm những nữ tử khác nữa." Lục Phương Đình nói.
"Cho dù có đẹp hơn ta cũng không được, tỷ tỷ, ta thề sau này sẽ không nhìn loạn nữa, cũng không đến thanh lâu nữa, tỷ tỷ đừng nghĩ đến chuyện nạp thiếp nữa được không? tỷ tỷ là tất cả của ta, ta là tất cả của tỷ tỷ thôi được không?" Tô Thê Thê chu mỏ ôm tay Lục Phương Đình.
Vừa rồi Tô Thê Thê nói rất quyết liệt, nhưng nếu thật sự xa nhau với Lục Phương Đình, nàng sẽ đau lòng lắm a, nghĩ đến thôi cũng thấy khó rồi, nhưng tay gấu thì không thể cầm cá được, nàng vẫn thích sạch sẽ, tình cảm phải chiếm hữu, tuyệt đối không có bên thứ ba tham gia.
"Được," Lục Phương Đình vuốt tóc Tô Thê Thê nói.
Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói xong, ôm chặt Lục Phương Đình không nói gì, hai người ôm một hồi, bên ngoài trời đã dần tối, ngoài cửa có người gõ bẩm báo.
"Gia, nô tỳ thu dọn xong rồi. Khi nào gia xuất phát?" bên ngoài là âm thanh nhẹ nhàng lên tiếng.
"!!!" Tô Thê Thê liền buông Lục Phương Đình ra, trợn mắt nhìn.
"Mua về làm nha hoàn thôi, ta nghe Tử Diên nói nàng biết võ công, có học múa kiếm, biết dùng kiếm, nếu ta không thể ra ngoài, nàng đi theo bảo hộ ngươi." Lục Phương Đình nhỏ giọng nói.
"Không cần, ta ra ngoài có Thanh Ly theo đủ rồi." Tô Thê Thê lắc đầu nói.
"Thanh Ly còn phải theo hầu mẫu phi, chắc cũng phải vài ngày." Lục Phương Đình dùng lý do đẩy Thanh Ly ra, nàng cải trang thành Thanh Ly nhiều rồi, thật ra là không dám cho Thanh Ly thật ở cùng Tô Thê Thê, như vậy sẽ bị lộ.
"Tỷ tỷ, có phải ngươi đã tính trước rồi không? vừa rồi là cố ý nói muốn nạp thiếp?" Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói liền phản ứng.
"Nếu ngươi không phản đối thì sẽ là thiếp. Ngươi và ta nhiều ngày đến đây rồi, không lẽ chỉ nhìn thôi sao?" Lục Phương Đình thản nhiên nói.
"Là ngươi cố ý!" Tô Thê Thê xụ mặt, vừa rồi không vui đã sớm tiêu tan.
Nô tỳ của Tử Diên tên là Tử Trúc, vừa mới 16, so với Tô Thê Thê lớn hơn không bao nhiêu, cao hơn Tô Thê Thê một chút, vóc người thon dài, mặt mày anh tuấn, coi như là là một tiểu giai nhân thanh tú.
Nghe Lục Phương Đình nói vậy, Tô Thê Thê cũng không ý kiến, dẫn nàng hồi phủ.
Thi hoa khôi kết thúc, kinh thành lại yên tĩnh, thời gian trôi đi, dần vào hạ.
Trời nóng bức, Lục Phương Đình cũng không tiện ra ngoài, Tô Thê Thê thỉnh thoảng ra ngoài, phần lớn đều đi với Lục Phương Đình, nị oai nị oai, dường như muốn chứng minh chỉ một mình nàng là đủ rồi, mỗi ngày đều hạnh phúc cực kỳ viên mãn."
Cuối tháng sáu, Tô Thê Thê cùng Lục Phương Đình đi tới gia trang ngoại ô nghỉ hè, trước khi đi, Tô Thê Thê lại về Hầu phủ một chuyến thăm Tần thị.
Bụng Tần thị đã hơn sáu tháng, người dịu dàng vài phần, nhìn cũng không tệ, bên cạnh nàng có Hình ma ma chăm sóc nàng vẫn rất tốt.
Trước khi Tô Thê Thê đi, Tần thị cũng biết được Tô Thê Thê và Lục Phương Đình đã động phòng, hiện tại chỉ quan tâm cái bụng sao chưa to lên, khiến cho Tô Thê Thê dở khóc dở cười, hai nữ nhân thì làm gì có được, trừ phi có kỳ tích a.
Lúc nói chuyện, Tần thị tiết lộ không ít chuyện ở An Bình Hầu phủ cho nàng nghe. Lục tiểu thư nghe nói đã mang thai, địa vị ở nhà chồng vững chắc, bát tiểu thư đính hôn, khiến cho Tô Thê Thê bất ngờ nhất chính là biểu muội Vương Sương Lộ vô tình gặp được đương kim hoàng thường, được nạp vào cung, làm tài nhân, được mọi người ái mộ không thôi.
Tô Thê Thê từng thấy hoàng đế kia, cũng không dám nghĩ đến, nhịn không được đồng cảm với Vương biểu muội, cảm thấy nàng thật bất hạnh, bị một lão già áp như vậy thật đáng tiếc.
Ngũ tiểu thư Tô Thê Thê không gặp kia cũng gặp nhiều chuyện, nhưng không phải chuyện tốt gì, đích mẫu Vương thị nghĩ mọi cách che giấu, nhưng vẫn bị truyền ra một ít.
Nghe nói nha hoàn bên cạnh tiểu thư Tô Nhược Phượng lên giường với tam hoàng tử, mang thai, ngũ tiểu thư phá thai của nàng, tam hoàng tử tức giận, muốn hưu Ngũ tiểu thư, Vương thị và An Bình Hầu đến cửa không biết hứa cái gì, mới bảo vệ được địa vị của ngũ tiểu thư.
Gần đây Vương thị tính khí không tốt, Tô Thê Thê đến gặp Tần thị phải tìm thời gian bà không có ở đây.
Tô Thê Thê tặng Tần thị không ít mỹ phẩm dưỡng da, âm thầm cho nàng một ít ngân phiếu để bảo vệ chính mình, dặn dò Hình ma ma một hồi, mới rời khỏi.
Lúc rời đi Tô Thê Thê tuy không gặp Vương thị nhưng lại bị cha mình túm lại, gọi vào thư phòng nói chuyện.
Tô Thê Thê cảm thấy không ổn, An Bình Hầu ít khi nói chuyện với nàng, lần này không biết vì sao lại muốn nói chuyện riêng với nàng.
"Thê Thê, ngươi là người của Tô gia, Tô gia vinh quang thì ngươi cũng vinh quang, Tô gia suy tàn thì ngươi cũng mất chỗ dựa. Hiện tại với thân phận gia tộc Tô gia, ta muốn ngươi làm một chuyện!" An Bình Hầu nghiêm túc nói với Tô Thê Thê.
"Thê Thê sẽ dốc sức đi làm." Tô Thê Thê âm thầm khinh bỉ, nhưng vẫn trịnh trọng nói.
"Nghe nói Lục gia có ngọc long phượng, ta muốn ngươi lấy ngọc long phương này giao cho ta." An Bình Hầu nói.
"Phụ thân đại nhân, ngọc bội kia đáng tiền lắm sao? sao phải kêu Thê Thê đi trộm?" Tô Thê Thê nhíu mày hỏi.
"Không phải trộm, ngọc long phượng vốn là của Tô gia, chỉ là bị Lục gia trộm đi mà thôi, chúng ta chỉ lấy lại đồ của mình thôi. Ngươi nhớ rõ chuyện này chỉ có ta biết, ngươi biết không được cho bên thứ ba biết." An Bình Hầu lúng túng nhưng mặt cố nghiêm túc nói.
"Dạ, ta sẽ cố gắng tìm." Tô Thê Thê nói.
"Không phải cố gắng tìm, mà nhất định phải tìm được. Cái này liên quan đến vận mệnh Tô gia, nếu ngươi tìm được, ta sẽ cho Tần thị làm thê, nếu hài tử trong bụng nàng là nam, thì sẽ kế nhiệm An Bình Hầu." An Bình Hầu nói.
"Phụ thân nói thật sao?" Tô Thê Thê sáng mắt hỏi.
"Đương nhiên là thật rồi." An Bình Hầu nói.
"Được, Thê Thê nhất định toàn lục giúp phụ thân tìm được." Tô Thê Thê sắc mặt kiên định nói.
An Bình Hầu hài lòng gật đầu, nói hình dáng ngọc bội kia, liền để Tô Thê Thê đi.
Tô Thê Thê về nhà liền kể lại cho Lục Phương Đình nghe.
"Không biết bọn họ có âm mưu gì? chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy. Tỷ tỷ, trong nhà có ngọc long phương hả?" Tô Thê Thê hỏi.
"Ta chưa thấy qua, nhưng chắc phụ vương biết. Ta cũng không rõ lắm." Lục Phương Đình hai mắt trầm xuống nói.
"Nếu tìm không được, chúng ta làm một cái giả để lừa là được a, chắc là bọn họ cũng chưa từng thấy đâu." Tô Thê Thê nói.
"Được." Lục Phương Đình gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.