Ngoài dự kiến của Lí Tĩnh Lam, điều mà y gọi là phiền toái không hề tìm tới cửa, ngoại trừ Quỳnh Ngọc công chúa mấy ngày này cứ luôn không có chuyện gì cũng tới tìm y uống trà nói chuyện phiếm, Thái hậu cách ngày thì truyền y tới Phượng Minh điện giáo huấn ra, mọi thứ cũng đều yên ổn như thường lệ. Vốn định ứng phó với Thục phi nháo sự nhất thì lại có vẻ yên tĩnh dị thường, Lí Tĩnh Lam hiểu, này cũng không thế nói rằng chuyện cứ như vậy mà qua, Thục phi tính tình tranh cường háo thắng, lại đã từng cãi vã với Lí Tĩnh Lan, nàng ta không có khả năng nén giận như vậy mà quên đi.
Hoàng thượng mấy ngày nay thiết triều một hồi thì lại hướng chỗ y mà chạy tới, buổi tối lúc nào cũng lưu lại đến canh ba sáng mới chịu quay về Ngọa Long điện hoặc đến chỗ các phi tử khác nghỉ ngơi, ngoài Nghi Lan viện có bao nhiêu cơ sở ngầm nói không hết.
Sự yên tĩnh trước cơn bão, tĩnh đến Lí Tĩnh Lam có phần sợ hãi, nhưng giờ phút này y lại không có thời gian ngẫm nghĩ đến việc đó, bởi vì vị vua ngồi đối diện đang nhàn nhã uống trà bỗng nhiên bật ra một câu: “Lan phi, trẫm đã cho nàng đủ thời gian, trẫm không muốn đợi nữa.”
Lí Tĩnh Lam trong bụng cả kinh, ít nhiều cũng hiểu được ý tứ của Hoàng thượng, ngẩng đầu nhìn Thúy Hoàn đang hầu hạ bên cạnh, Thúy Hoàn cúi đầu, không nhìn được vẻ mặt, nhưng có thể thấy nàng đỏ đến tận mang tai, đôi tay nhỏ bé không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-gia-quy-phi/72250/chuong-12.html