(Đổi chủ)
Ba vị đại thần tóc hoa râm, một vị tuổi còn trẻ đang quỳ gối trước long sàng.
Long Ngự Thiên dưới sự dìu đỡ của Phúc Thọ gắng gượng xuống long sàng, khom lưng nâng từng vị đại thần dậy, sau đó vô lực ngã ngồi trên ghế.
“Hoàng thượng, bảo trọng long thể a!” Binh bộ thượng thư trẻ tuổi vội tiến lên đỡ.
Long Ngự Thiên phẩy phẩy tay, nặng nề ho khan hai tiếng, từng tiếng từng tiếng đều giày xéo tâm của những kẻ có mặt, “Ngoại trừ Triệu Thượng thư ra, Thái phó, Tần Thừa tướng và Nhậm Tướng quân đều từng là tùy tùng của tam triêu nguyên lão của tiên đế, vì vậy trẫm có một số việc phó thác cho các người sẽ yên tâm hơn.”
“Hoàng thượng…”
“Trẫm biết các người bình thường ở trong triều thường cậy mình nhiều tuổi, làm một số chuyện nhỏ, nhưng trẫm cũng không suy tính với các người, bởi vì trẫm hiểu các người trung thành với Thánh Long quốc.” Long Ngự Thiên thở gấp một hơi, vừa nặng nề ho khan vài tiếng, vừa nói: “Trẫm từ khi đăng cơ đến nay cũng chưa có bất cứ hành động gì, thật sự là thẹn với tiên đế cùng các vị đại thần đã gầy dựng nên giang sơn Long gia ta, cho nên, trẫm… khụ khụ, khụ, khụ khụ!”
Phúc Thọ lập tức tiến lên vuốt vuốt lưng hắn, bưng một chén nước đến bên miệng hắn, Long Ngự Thiên uống xong, lại khụ một tiếng, nước trong chén nháy mắt trở thành đỏ hồng.
“Thái y! Mau truyền thái y!” Thái phó hoảng loạn kêu lên, kinh hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-gia-quy-phi/1919190/chuong-66.html