(Trốn chạy)
Chờ các vị đại thần trong triều rời khỏi ngự thư phòng rồi, Long Ngự Thiên lúc này mới phát giác ra ngự thư phòng chẳng biết tự khi nào đã được châm đèn trên đế, nhìn thoáng qua Phúc Thọ đang sắp xếp tấu chương, Long Ngự Thiên lên tiếng hỏi: “Phúc Thọ, bây giờ là giờ nào?”
“Hồi Hoàng thượng, hiện tại đã là giờ Tuất rồi.”
“A.” Long Ngự Thiên đáp, nâng nước trà nguội lạnh trên bàn uống một hớp, đột nhiên sắc mặt đại biến, “Giờ Tuất? Đây chẳng phải là đã qua giờ ăn tối rồi? Ngươi sao lại ở nơi này? Tĩnh bên kia có người chăm sóc không?”
Tay Phúc Thọ đang sắp xếp tấu chương chợt ngừng, thấy Hoàng thượng nét mặt khẩn trương thì bỗng có chút cảm giác tai vạ tới nơi rồi, “Này… Hoàng thượng không phân phó, lão nô cũng cho rằng không cần thiết lại trông chừng Lí công tử nữa, cho nên không biết Lí công tử đã dùng bữa hay chưa.”
“Ngươi, ngươi đúng là!” Long Ngự Thiên tức đến không biết nên nói gì cho phải, nhìn Phúc Thọ vẫn đang đứng ngây ra một bên lại quát: “Bình thường thấy ngươi rất lanh lợi, lúc này sao lại ngu dốt như vậy? Còn sững sờ ở đây làm cái gì! Còn không mau đến ngự thiện phòng truyền lệnh?”
“Dạ, dạ, lão nô này đến ngự thiện phòng truyền lệnh đây!” Phúc Thọ lau mồ hôi lạnh, một đường quíu chạy qua ngự thiện phòng, trong lòng không khỏi oán trách, Hoàng thượng chỉ cần là mỗi chuyện liên quan đến Lí Tĩnh Lam, sẽ không còn hòa nhã với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-gia-quy-phi/1919176/chuong-63.html