(Gặp mặt lần cuối)
Chộn rộn hết nửa ngày, Long Ngự Thiên vào lúc giữa trưa vẫn quyết định đến Nghi Lan viện nhìn xem, bởi vì trên người Lí Tĩnh Lam có thương tích, mà việc bôi thuốc lại không thể mượn tay kẻ khác được, “Phúc Thọ, Phúc Thọ!”
Sau khi gọi hai tiếng, một tiểu công công từ ngoài cửa tiến vào, “Hoàng thượng có gì phân phó?”
Long Ngự Thiên lúc này mới nhớ ra mình đã để Phúc Thọ lại cho Lí Tĩnh Lam, bèn phân phó tiểu thái giám đó đi lấy kiện áo choàng cho mình. Sau khi thay thường phục xong Long Ngự Thiên đi Nghi Lan viện.
Khi Long Ngự Thiên tiến vào Nghi Lan viện nhìn thấy Phúc Thọ đang tựa cửa ngủ gà gật, hắn cũng không trách cứ gì, biết Phúc Thọ hôm qua đã ở ngoài cửa một đêm, sáng nay lại đứng ở đây cho tới trưa, cho dù là người có làm bằng sắt cũng chịu không nổi huống chi là Phúc Thọ đã hơi luống tuổi.
Đưa tay vỗ vỗ lên vai Phúc Thọ. Phúc Thọ chớp mắt bừng tỉnh, đợi sau khi thấy rõ người tới rồi liền chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, lại bị Long Ngự Thiên ngăn cản, “Ngươi trở về nghỉ ngơi một lúc đi! Nơi này có trẫm là được rồi.”
“Lão nô tạ quá Hoàng thượng quan tâm, Hoàng thượng, sáng nay Thục phi nương nương đã tới.”
Long Ngự Thiên chau mày, “Nàng tới làm gì?”
“Hồi Hoàng thượng, Thục phi hình như đã biết ngụ trong Nghi Lan viện là Lí công tử.”
Vẻ mặt Long Ngự Thiên hơi trầm lại, nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-gia-quy-phi/1919172/chuong-61.html