Bầu trời tờ mờ sáng, Bạch Liên một đêm nghiên cứu thuốc thang duỗi thẳng cái lưng mỏi, ngáp một cái rất không tao nhã, bắt đầu dọn đống thành quả trên bàn, định bụng rửa mặt đi ngủ, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến một tràng tiếng ồn, Bạch Liên tò mò mở cửa, thò đầu ra, chuyện gì a? Làm cho người ta mới sáng sớm đã huyên náo như vậy.
Chỉ thấy hướng tây có một đội nhân mã đang chậm rãi tiến đến, thấp thoáng còn thấy một cũi tù.
“Nguyên lai là đem tội nhân đi diễu hành a! Aha-” Lại ngáp một cái, Bạch Liên lầm bầm oán trách: “Thật là, Hoàng thượng thật đúng là vô vị, mới sáng tinh mơ đã dẫn người ta đi diễu hành, đây còn không phải là quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác sao?”
“Bộ ít người ngủ lúc sáng sớm lắm hả?”
Trên đầu bỗng truyền đến một thanh âm lạnh lùng, Bạch Liên nheo mắt vui vẻ ngửa đầu nhìn lên, Hàn Phong một khuôn mặt cau có ngồi ở trên gờ mái hiên, “Tiểu Hàn Hàn, huynh nhớ ta không? Hiếm khi thấy huynh chủ động tới tìm ta a! Có muốn xuống đây theo ta đi ngủ chung không?”
“Bạch Liên! Ta cảnh cáo ngươi, ta là Nhị sư huynh của ngươi, ngươi tỏ ra có chút phép tắc cho ta! Bằng không ta bảo sư phụ trục xuất ngươi ra khỏi sư môn!” Hàn Phong sắc mặt đỏ rực, lại nghĩ tới y một đêm say rượu kia, đứng dậy định rời đi, tự mình không có việc gì lại chạy tới nhìn y làm chi cơ chứ? Không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-gia-quy-phi/1919132/chuong-39.html