Lại một buổi tối không chợp mắt, đến tận khi phương Đông lộ ra cái bong bóng cá, lúc Ngọc Hoàn đẩy cửa vào hầu hạ Lí Tĩnh Lam dậy rửa mặt, thì phát hiện y một mình lẳng lặng mà ngồi trước cửa sổ, gần như đã hóa thành đá rồi.
Phập phồng bất an cả buổi tối, nhớ lại đủ mọi chuyện khi nhập cung trước kia, nhớ lại cả khoảng thời gian cùng Long Ngự Thiên. Long Ngự Tường đó có hay không đã nói với Hoàng thượng thân phận của y rồi? Phải chăng không lâu sau nữa Hoàng thượng sẽ mang đại đội nhân mã đến bắt y? Long Ngự Thiên sau khi biết được chân tướng rồi trên mặt sẽ biểu lộ thế nào đây? Phẫn nộ hay thương tâm? Có khi nào là khổ sở? Y còn ngẫm cả phương pháp có thể bảo trụ phụ mẫu và hạ nhân trong nhà, không biết Hoàng thượng phải chăng sẽ nhớ đến cảm tình trước kia mà đáp ứng y buông tha cho phụ mẫu? Có thể nào không? Một thân thiên tử bị người lừa gạt, khi đó cũng chỉ có tức giận đã không còn tình cảm chăng? Nếu thực sự đến thời điểm chỉ có con đường chết thì có thể van xin họ cướp ngục? Thay y chăm sóc phụ mẫu y?
Cứ mãi nghĩ như vậy mà ngồi lặng cả đêm, đến tận lúc Ngọc Hoàn tiến vào vẫn không chút manh mối, tứ chi qua một đêm không động có chút mệt mỏi tê dại, rốt cuộc thiếu chút nữa không đứng dậy nổi.
“Thiếu… Tiểu Thư, có chuyện gì xảy ra sao?” Hầu hạ Lí Tĩnh Lam nhiều năm, Ngọc Hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-gia-quy-phi/1919116/chuong-24.html