Sau khi tỉnh lại từ ngày đó, Lí Tĩnh Lam cũng không thay đổi gì, cuộc sống giống như trở về với thời điểm vừa nhập cung, lúc nhàn rỗi lại ngồi trước bàn đọc sách hoặc vẽ tranh, nhưng có đôi khi cả buổi chiều cũng không thấy y lật một tờ, trên trang giấy trắng cũng chỉ vẽ phác hình bóng một người, tiếp đó sẽ dừng bút, nhiều lần Ngọc Hoàn hỏi y người trong tranh là ai? Nhưng y chẳng qua là cười cười, nói không có linh cảm, nghĩ không ra muốn vẽ người nào.
Long Ngự Thiên cũng thật sự làm như hắn đã nói, không bước vào Nghi Lan viện một bước, thậm chí ngay cả phái người đến hỏi thăm một chút cũng không. Sinh thần Thái hậu ngày càng đến gần, nghe nói Hoàng thượng lần này tự mình lo liệu thọ yến của Thái hậu, để thể hiện sự hiếu thảo.
Hai ngày trước, Cổ Nguyệt từ biên cương trở về, Ngọc Hoàn nghe được tin thì phấn khởi chạy đi hỏi thăm, nhưng sau khi quay về lại ngân ngấn lén rơi lệ, tỉ mỉ hỏi mãi mới biết, Cổ Nguyệt mang toàn thân thương tích trở về, cho tới bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Long Ngự Thiên đã phái thái y xem qua, người đã không còn gì đáng ngại, nhưng không hiểu sao bản thân vẫn không chịu tỉnh lại, Hoàng thượng thực rất lo lắng, trừ bỏ việc sắp xếp quốc sự, tiếp đãi sứ giả các nước đến chúc thọ, chỉ cần rảnh một chút là sẽ đến bên cạnh Cổ Nguyệt, đã mấy ngày không đến chỗ phi tử nào qua đêm.
Qua giờ Ngọ, Lí Tĩnh Lam vẫn như cũ đang cầm một quyển sách ngồi trước cửa sổ ngẩn ngơ, bất thình lình “Hưu” một tiếng, trúc tiễn(1) từ cửa sổ bay vào, cắm thẳng trên bàn trước mặt y, ăn sâu vào gỗ ba phân, có thể thấy rõ người này công lực thâm hậu.
Lí Tĩnh Lam phóng qua cửa sổ vào trong viện, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy thân cây lay động dữ dội, không thấy nửa nhân ảnh nào.
Mở tờ giấy trên trúc tiễn, Lí Tĩnh Lam một trận vui mừng, nguyên lai là Tam sư huynh! Như vậy Nhị sư huynh nhất định cũng đang ở trong thành! Rất lâu không gặp, thật đúng là nhớ quá, mặc dù hiện tại không gặp Nhị sư huynh được, nhưng ngày các huynh đệ tụ họp tâm sự, vui vẻ nâng ly nói cười chính là điều thú vị nhất trên đời.
Lúc nhập canh, Lí Tĩnh Lam thay toàn thân y phục dạ hành rời khỏi hoàng cung, Hoàng thượng bây giờ thực sự không để ý tới y rồi, Cổ Nguyệt lại vẫn đang hôn mê bất tỉnh, này cũng xem như không phải lo nữa, nhưng chẳng hiểu tại sao, đáy lòng chung quy vẫn cảm thấy chút bi ai.
Chiếu theo địa điểm trên tờ giấy, Lí Tĩnh Lam đến một khách sạn, vào phòng thiên tử bậc nhất.
.
Tam sư huynh Bạch Liên là một người vóc dáng nhỏ bé nhưng diện mạo tuấn mỹ, thậm chí so với Cổ Nguyệt còn đẹp hơn vài phần, từng bị người ta lầm suốt là nữ nhân, thậm chí Nhị sư huynh Hàn phong đã từng đối với y vừa gặp đã yêu, mãi đến một ngày gặp phải Bạch Liên đang tắm rửa, mới không tin nổi người này dĩ nhiên là nam nhân! Cũng từ dạo đó, Hàn Phong lại bắt đầu đối nghịch với Bạch Liên, nhưng Bạch Liên lúc nào cũng tiếp nhận toàn bộ khó chịu của hắn dành cho mình, chẳng hề tính toán.
Hàn Phong từ khi gia nhập sư môn đã bắt đầu học cách dụng độc, mỹ danh là “Sát nhân vu vô hình tài khiếu nghệ thuật(2)”, nhưng bọn làm sư huynh đệ này hiểu rõ, hắn chẳng qua là lười hoạt động tay chân thôi, gặp địch nhân thì tùy tiện chạm vào một cái là xem như xong chuyện, hắn chưa bao giờ phải gặp người ta lần thứ hai. Bởi vì trời sinh bản tính mê chơi, cho nên trước nay cũng không lựa chọn đối tượng hạ độc, chỉ cần hắn thấy không vừa mắt, bất kể ngươi là người tốt hay người xấu, quý tộc hay bình dân bách tính, thậm chí là tên khất cái hắn cũng chiếu cố luôn, vì vậy thường khiến sư phụ đau đầu không dứt, hai năm nay hắn cũng từ từ tạo dựng được chút thành quả trên giang hồ, thậm chí còn được người ta xưng danh là “Độc quái”.
Bạch Liên xuất thân trong gia đình nổi tiếng về y thuật trên giang hồ, nhưng mười mấy năm trước bị cừu gia trả thù, trong một đêm bị người diệt môn, khi sư phụ nghe tin đuổi tới, chỉ còn một mình y sống sót, bèn dẫn y về Lăng sơn, cũng nhận y làm đồ đệ, dạy y y thuật. Trong bốn sư huynh, Lí Tĩnh Lam thân thiết với y nhất, có lẽ do hồi nhỏ khi tập võ bị thương hoặc bị Nhị sư huynh hạ độc, lúc nào cũng là y ở bên cạnh tỉ mỉ chăm sóc, nhưng sau này Tam sư huynh không còn chiếu cố y nữa, một là vì võ công tiến bộ rất ít bị thương, hai là Tam sư huynh về sau vội truy đuổi Nhị sư huynh, theo sau hắn giải cứu những kẻ đáng thương phải chịu đựng chất độc tàn hại, cho nên ngay sau Hàn Phong, Bạch Liên trên giang hồ cũng có danh hiệu của mình – Dược Tiên.
Gõ gõ cửa tiến vào trong phòng, chỉ thấy Bạch Liên đang ngồi trước bàn bắt mạch cho một người, người kia nhìn thấy bộ hành trang của y thì mặt lộ vẻ sợ hãi, Bạch Liên mỉm cười an ủi hắn: Không cần lo lắng, y là tiểu sư đệ của ta, không có ác ý.”
Người nọ đỏ mặt gật đầu, lại liếc Lĩ Tĩnh Lam một cái rồi nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Được rồi, không có gì đáng ngại, về ăn thuốc này sẽ ổn thôi.” Bạch Liên đứng lên từ trong túi lấy ra một đống bình bình lọ lọ nhét vào ngực hắn.
“Thật đa tạ ngài, Bạch công tử.” Người nọ gập mình cảm tạ.
“Không sao, kỳ thật là ta cảm tạ ngươi mới đúng, ngươi đúng là đại nhân rộng lượng không tính toán với sư huynh.”
“Không sao rồi, chỉ là lâu ngày bị sởi, kéo theo nhiều ngày bị đau bao tử mà thôi.” Người nọ lại cúi mình, “Vương mỗ này cũng không quấy rầy nữa, cáo từ.”
“Vương công tử đi đường bình an, thứ cho Bạch Liên không tiễn xa được.”
“Bạch công tử xin dừng bước.” Cái kẻ tự xưng là Vương mỗ kia xoay người rời đi, Lí Tĩnh Lam định tháo miếng vải đen trên mặt xuống, thì hắn đột nhiên quay lại, thần tình có chút tự kỷ, “Cái đó… Bạch công tử…”
“Còn chuyện gì sao?”
“Ừm… mạo muội hỏi một chút, ngài thật là… là…”
“Nam nhân sao?” Bạch Liên mỉm cười, khóe môi hiện rõ hai cái lúm đồng tiền nhỏ, “Cần xét người không?”
“A? Không, không. Vương mỗ này cáo từ.” Vương mỗ lật đật rời đi, nhưng Lí Tĩnh Lam có thể nhìn ra vẻ thất vọng trên gương mặt hắn.
“Huynh a!” Lí Tĩnh Lam đưa tay xoa xoa gò má y, “Biết mình xinh đẹp còn không thôi mỉm cười, có thấy người ta đau lòng không?”
“Đệ định mang mặt nạ nói chuyện với ta à?” Bạch Liên tự nhiên ngồi vào trước bàn loay hoay dọn đống chai lọ của y.
Lí Tĩnh Lam rót cho mình một chén trà ngồi xuống đối diện y, “Người vừa rồi là bị Nhị sư huynh hạ độc sao?”
“Ừm, cũng không biết người ta chọc y thế nào, đã xuống tay rồi mà còn rất nặng nữa.” Rẩy một chút bột phấn trước mũi nghe thử, Bạch Liên nói tiếp: “Gần đây y hạ độc ngày càng lợi hại, thiếu chút nữa khiến cho ta cũng giải không được. Y có đi tìm đệ không?”
“Sao, các huynh không ở cùng nhau?”
“Chúng ta ở chung với nhau bao giờ? Từ trước đến nay toàn là y chạy ta đuổi. Ba tháng trước y nhận được thư của đệ, liền một mạch đi hướng phía bắc tới Long thành, ta vì phải chữa trị cho những người bị y hạ độc nên chậm mất ba ngày, giờ không thấy bóng nữa, ta còn tưởng y đi tìm đệ!”
“Không có, đệ nghĩ y hiện tại có khả năng ở chỗ nào đó trong thành uống hoa tửu(3)! Chung quy ngoài độc ra, cũng chỉ có rượu và nữ nhân mới có thể hấp dẫn y.”
Bạch Liên thoáng dừng tay dọn dẹp dược bình, “Có thể lắm!”
“Này! Ngươi nghe gì chưa?” Cửa đột nhiên truyền đến tiếng trò chuyện của hai tiểu tư(4).
“A, biết, ngươi muốn nói chuyện đầu bài(5) Túy Hương lâu bị người ta hủy hoại dung nhan chứ gì?”
“Chứ còn gì nữa, nghe nói một khách nhân vừa vào phòng không hơn một khắc liền vọt ra, nói hắn nhìn thấy quỷ.”
“Má má của Túy Hương lâu hình như rất không nể mặt mà đuổi nàng!”
“Hình như cái gì? Đã đuổi đi rồi, ngay trước đường, bị rất nhiều người vây quanh à! Ta mới từ chỗ đó đi ngang qua mà thấy được.”
Lí Tĩnh Lam và Bạch Liên trao đổi ánh mắt, trong khoảng một khắc ngắn ngủi có thể hủy dung một người, hơn nữa còn không phải là đao thương hay làm bỏng, đương nhiên có thể làm được điều này trên thế gian không quá mười người, mà vừa vặn mười người này còn có Hàn phong thích uống hoa tửu thích tùy tiện hạ độc mà bọn họ biết nữa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]