Tôi bước vào nhà, tâm trạng nặng nề như đeo đá. Cuộc đời chúng tôi như một cái vòng luẩn quẩn. Đi mãi, đi mãi cuối cùng cùng gặp nhau tại điểm xuất phát. Nhưng tôi tin chắc một điều, tất cả những gì đã xả ra là để nối kết tôi và Sa. Những người cha, người mẹ độc ác, tàn nhẫn ích kỷ ấy đã phải trả giá cho những gì mình gây ra. Còn chúng tôi, chắc chắn sẽ được hạnh phúc.
Chúng tôi sẽ không đi theo vết xe đổ của họ, không thể trượt dài trong cái vòng quay nghiệt ngã ấy được. Chúng tôi sẽ tìm mọi cách để vùng vẫy, để thoát khỏi nó. Nếu không, một ngày nào đó, cả tôi, cả Sa đều sẽ bị đè bẹp trong cái bánh xe tàn khốc ấy.
“Em có nhớ anh đã từng nói, được gặp anh là số mệnh của em hay không? Đến bây giờ anh vẫn tin như thế.”
Sa nằm gối đầu trên tay tôi, cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy tôi thật chặt:
“Phải, ngày đó em không chết, có lẽ là vì số mệnh muốn em gặp anh.”
Tôi mỉm cười hôn lên trán Sa. Rồi cậu nói:
“Cái ngày mà anh thấy em chơi đàn, anh nhớ không?”
“Ừm...”
“Hôm đó là ngày giỗ của mẹ em… Cho đến bây giờ, em vẫn nghĩ mình là kẻ đã giết bà ấy. Vì thế, mỗi lần tới ngày đó, em đều chơi bản nhạc mà bà ấy yêu thích. Làm như thế có lẽ bên kia thế giới bà ấy sẽ thông cảm và tha thứ cho em… Nhiều lúc em tự hỏi, người đàn ông đó rốt cục có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554196/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.