Bị Tùng Quân hành muốn chết đi sống lại, đến tận hôm sau Sa vẫn không lết nổi ra khỏi giường. Nằm cả ngày trời, đến ba giờ chiều, cậu uể oải ngồi dậy, bước chân xuống giường, một trận chóng mặt ập tới khiến cậu suýt ngã nhào, Tùng Quân vội vàng đỡ lấy, lo lắng nói:
“Em đang sốt, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Cậu vịn tay hắn, giọng nói khàn khàn:
“Em phải đi, tối nay có buổi diễn.”
Tùng Quân giữ chặt lấy cậu:
“Để anh gọi quản lý kiếm người thay.”
“Không sao, em chịu được. Mọi người đã luyện tập rất lâu rồi, em lại là violin chính. Giờ này kiếm người thay sẽ không kịp.”
Nói rồi cậu mặc kệ Tùng Quân ngăn cản, lảo đảo đứng dậy đi thay quần áo. Tùng Quân thấy cậu như vậy, trong lòng ngập tràn ân hận vì đã quá mạnh tay. Hắn không yên tâm để cậu đi một mình bèn chạy theo sau, đưa cậu đến nhà hát.
Sa mặc một bộ vest màu trắng, da cậu đã trắng, nay vì bệnh, sắc mặc trở nên nhợt nhạt, toàn thân như trong suốt. Quản lý được một phen hốt hoảng khi thấy Tùng Quân dìu cậu tới, cả người xiêu vẹo dựa hẳn vào người hắn, mặt mày lúc trắng lúc xanh.
“Sao lại bệnh ra nông nỗi này?”
Hắn vừa hỏi vừa nhìn Tùng Quân. Thấy vẻ mặt áy náy như vừa phạm tội của người nọ, quản lý lờ mờ đoán ra sự tình, lườm một cái như muốn rớt con mắt ra ngoài.
Sa thoát ra khỏi vòng tay của Tùng Quân, cố giữ bước chân vững vàng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554133/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.