Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, rọi thẳng lên mặt khiến Tùng Quân khẽ nhíu mày. Hắn mở mắt ra, giật mình ngồi dậy. Hôm qua sau khi được truyền máu, Sa đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn hôn mê chưa tỉnh. Hắn ngồi bên cậu suốt đêm rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Sau một đêm dài đau khổ dằn vặt, Tùng Quân bỗng trở nên tỉnh táo lạ thường. Hắn không tin sau bao chuyện xảy ra, cậu lại vì một bài báo bịa đặt mà làm chuyện dại dột. Nhưng hắn không cách nào lý giải cho việc cậu lại hành động như thế. Càng nghĩ càng rối, hắn gục đầu, cầm lấy bàn tay thon dài của cậu, áp lên mặt mình. Cảm thấy thật may mắn vì mạch vẫn đập, hơi ấm vẫn toả ra.
Cửa phòng bệnh bật mở, đi vào là quản lý với vẻ mặt hớt ha hớt hải:
“Tôi đã ghé nhà lấy một ít đồ như anh dặn.”
Tùng Quân mệt mỏi nói:
“Cảm ơn anh.”
Quản lý đưa bọc đồ, vẻ mặt có chút kỳ quái, như muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng chưa thốt ra được.
Tùng Quân liếc thấy hắn tay chân luống cuống, nghi hoặc hỏi:
“Có chuyện gì?”
Quản lý bị Tùng Quân hỏi, giật mình một cái rồi ấp úng nói:
“Hôm qua có lẽ quá hoảng sợ nên anh không nhìn thấy cái này…”
Nói rồi hắn đưa cho Tùng Quân một tờ giấy. Tùng Quân ngờ ngợ cầm lấy, mở ra xem. Trên đó là nét chữ thân thuộc của Sa:
“Tùng Quân, em không thể chịu được cuộc sống này nữa. Xin lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554127/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.