Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong căn phòng khép kín. Người vừa đến đẩy nhẹ gọng kính, khoé môi nở một nụ cười gian xảo. Hắn tiến lại gần chiếc giường đặt giữa phòng, ngồi xuống ngắm nhìn người đang nằm trên đó.
Bác sĩ Vĩ vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cậu, cúi xuống, chiếc lưỡi ướt át lướt nhẹ lên đôi môi hơi hé mở. Bàn tay chạm vào bờ ngực đang thở phập phồng, luồn qua kẽ áo tiến vào trong, xoa xoa hai viên ngọc màu hồng nhạt. Cảm giác được chạm vào người mình yêu thật kỳ diệu, vậy mà bấy lâu nay, hắn vẫn luôn kìm nén, để rồi làm khổ bản thân mình.
Hắn đã tôn trọng, nâng niu, gìn giữ, chỉ mong được cậu một lần đáp lại. Nhưng tất cả mọi nổ lực ấy đều vô ích. Cậu vốn không để hắn vào mắt.
Nghĩ tới đây, hắn bắt đầu mạnh dạn đưa đầu luỡi tiến sâu hơn nữa vào trong khoang miệng cậu, dây dưa cắn mút, miết chặt đến khi đôi môi ấy tấy đỏ, bật máu.
Cảm giác đau khiến Sa khẽ nhăn mặt, rồi chợt bừng tỉnh. Cậu choàng mở mắt ra, thấy hai tay đã bị trói lên đầu giường, toàn thân vô lực không có sức chống cự.
Cậu nhớ là hôm đó, sau khi chia tay anh em của quản lý, cậu đã chạy tới nhà Tùng Quân. Vừa tới trước cổng nhà hắn, từ phía sau một bàn tay lao tới, chụp lên mặt cậu một chiếc khăn trắng. Mùi hương nhàn nhạt khiến cậu dần rơi vào trạng thái lơ lửng, rồi mất hết sức lực ngã xuống bất tỉnh, khi mở mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554106/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.