Nắng chiều nhàn nhạt trải dài phía chân trời. Những bông hoa đung đưa trong gió, nhảy múa những vũ điệu uyển chuyển. 
Ngôi mộ đá hoa cương được quét dọn sạch sẽ, láng bóng. Người trong bức ảnh gắn trên mộ còn rất trẻ nhưng đã sớm rời xa nhân thế. 
Tùng Quân đứng trước mộ, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang tươi cười, như thể chưa từng trải qua đau thương. 
Hắn cầm bó hoa trên tay, rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Cảm giác quen thuộc từ lâu ùa về khiến hắn không ngăn được xúc động: 
“Đã lâu không gặp.” 
Một cơn gió thoảng qua giống như đáp lại lời chào của Tùng Quân. Hắn tiếp tục nói: 
“Hôm nay, cháu tới đây thăm cô. Không biết cô có còn nhận ra cậu bé năm nào bên ô cửa sổ không? Lời hứa năm xưa với cô cháu đã thực hiện được rồi...” 
Dứt lời, hắn quay sang nắm lấy bàn tay người đứng bên cạnh, nét mặt hạnh phúc sáng bừng trong ánh hoàng hôn. 
“Cháu đã từng hứa sẽ yêu thương, bảo vệ đứa con mà cô sinh ra. Cô có còn nhớ không? Duyên phận đã cho em ấy và cháu gặp nhau.” 
Sa đứng bên cạnh, nắm chặt lấy tay Tùng Quân và nói: 
“Mẹ, bao năm nay con chưa từng đến thăm mẹ dù chỉ một lần. Con là một đứa con bất hiếu… Quá khứ như bóng ma trói buộc con, khiến con hèn nhát, không có can đảm đối mặt với mẹ. Nhưng gần đây, con thường hay nằm mơ thấy mẹ. Lần đầu tiên trong đời, con thấy mẹ cười với con. Mẹ có biết là con hạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554103/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.