- A, tỷ, không ngại, chỉ cần xoa bóp thêm một chút là ổn thôi mà. 
Tiêu Duệ quay đầu lại cười cười với thiếu nữ, tiếp tục cúi đầu thật cẩn thận xoa bóp bàn chân mịn màng, đầy đặn của Tiêu Nguyệt. Chợt thấy mặt tỷ tỷ đỏ như gấc chín, lúc này hắn mới chợt tỉnh, à hóa ra tỷ tỷ nhà mình thẹn thùng… 
Tiêu Duệ lại cười cười, vội vàng bóp nhẹ thêm hai lượt, cảm thấy rượu thuốc đã cơ bản thấm vào xương thịt, lúc này mới vỗ tay đứng dậy nói: 
- Tốt rồi, tỷ, sau khi trở về nói tỷ phu mỗi tối lại xoa bóp cho tỷ một đoạn thời gian uống một chén trà nhỏ, liên tục mười ngày, nhìn xem có hiệu quả trị liệu hay không rồi nói sau. 
... .... 
... .... 
Tiêu Nguyệt nhớ ra trượng phu đang ở nhà liền muốn trở về. Tiêu Duệ cũng không ngăn trở, chỉ phân phó Tú Nhi đỡ nàng về. Mặt trời đã bắt đầu ngả về phía tây, ánh dương quang rực rỡ chiếu xuống người Tiêu Duệ đang đứng trên bậc cửa nhìn Tiêu Nguyệt rời đi, ánh lên một tầng hồng quang nhè nhẹ. 
Một làn gió mát lành thổi qua, thiếu nữ nhẹ nhàng hất mấy sợi tóc rối trên trán mình, vừa quay đầu sang nhìn liền kinh hô: 
- Ô, Tiêu lang, cái trán của chàng… 
Tiêu Duệ giơ tay sờ sờ vết sưng trên trán vừa mới phát sinh sau trận “ẩu đả” với đứa con trai phú gia Sơn Nam Đạo. Trước mắt hắn lại hiện lên đôi mắt mê đắm của Ngụy Minh Luân, nhưng giây lát sau lại biến thành một đôi mắt gấu mèo, tâm tình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tuu-do/175250/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.