Bà mối Vương thực ra mới chỉ 30 tuổi, mặc dù không quá lớn tuổi, nhưng đã thủ tiết nhiều năm. Trượng phu của bà vốn là một tiểu nhị của một tửu quán trong thành Lạc Dương, trong một ngày khi từ tửu quán về nhà bị xe ngựa đâm chết, để lại cô nhi, quả phụ sống nương tự lẫn nhau. Cũng may Vương quả phụ tâm tư linh hoạt, mồm miệng lanh lợi, lại giỏi giao thiệp trong phố phường, tự mình đi khắp nhà này đến nhà kia để làm bà mối kiếm chút tiền tạ ơn, chi tiết cũng không cần nói tới. 
Nhắc tới bà mối Vương mồm miệng lanh lợi, ở thành Lạc Dương cũng có chút danh tiếng, trắng có thể nói thành đen, đen cũng có thể nói thành trắng, có thể coi như là một tinh anh trong giới mai mối. Vì vậy, giá cả cũng khá cao. Sau khi Tiêu Nguyệt đưa một phần tiền, bà mối Vương lắc lắc chiếc hông đầy đặn, ưỡn ẹo đi tới Dương gia. 
Nhưng không ngờ, bà mối mồm miệng lanh lợi nổi danh hôm nay lại rất không may, chưa kịp “ba hoa chích chòe” đã bị kẻ vừa nhìn đã thấy ngang ngược, chua ngoa là Dương gia chủ mẫu, Trịnh thị đuổi ra ngoài. 
Dương gia nói phải có sính lễ là 100 quan. Bà mối Vương ủ rũ nói lại với Tiêu Nguyệt, sau đó chán chường rời đi. 
100 quan!!! Tiêu Nguyệt ngây ngốc tại chỗ. 100 quan là khái niệm gì? 
Hiện tại, mua một đấu gạo chỉ cần hai văn tiền, mà một quan là một ngàn văn, 100 quan này đối với người thường là cả một gia tài, một con số khổng lồ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tuu-do/175235/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.