Mạnh Sưởng lạnh nhạt cười, quay đầu lại liếc Tiêu Duệ một cái, thấy Tiêu Duệ thần sắc thản nhiên, giống như là mặt nước tĩnh lặng, gió thổi qua gợn lên một tia sóng, cao giọng nói:
- Hảo ý của hai vị, mỗ tâm lĩnh. Mỗ tuyệt không có ý xuất thế, nhưng thật ra Tử Trường lão đệ tuổi còn trẻ, cũng xuất thân nhà quan lại, không nên như lão phu sa vào trong rượu, nên đọc thêm nhiều kinh thư, tới Trường An dự thi.
Không biết vì cái gì, Mạnh Sưởng và Tiêu Duệ quen biết thời gian rất ngắn, nhưng cảm giác rất thân, dường như tri kỉ nhiều năm. Mạnh Sưởng không chỉ có thưởng thức thiếu niên này, còn không che dấu sự quan tâm tới hắn. Mạnh Sưởng dù sao tuổi đã cao, kiến thức quá nhiều mưa gió tang thương của thế gian, biết Tiêu Duệ và chính mình bất đồng, nếu muốn có thành tựu phải đi trên con đường làm quan. Cho nên, lão hôm nay mới có lời khuyên này.
Tiêu Duệ gặp ánh mắt sáng quắc của Mạnh Sưởng, trong mắt có rõ ràng có ý trân trọng, quan tâm, không khỏi cảm thấy ấm áp. Hắn ngắn nâng chén bạc uống một ngụm, cười khẽ
- ta mặc dù còn trẻ, nhưng cũng cũng không hứng thú với quyền thế.
Nhan Chân Khanh bên cạnh nghe Mạnh Sưởng nói Tiêu Duệ cũng là con nhà quan, không khỏi cười hỏi
- Không biết tôn tính đại danh của Tiêu công tử là gì?
Tiêu Duệ cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn chắp tay nói thẳng:
- Nhan đại nhân, tại hạ Tiêu Duệ!
- Tiêu Duệ? Con trai của Lưu thừa tướng?
Nhan Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tuu-do/175229/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.