Chương trước
Chương sau
‎‎Võ Huệ Phi duyên dáng đi vào thư phòng, nhưng nàng phát hiện, Lý Long Cơ rất không vui. Nếu ‎lúc trước, ít nhất Lý Long Cơ sẽ cười lên tiếng gọi, nhưng hôm nay, Lý Long Cơ chỉ ngẩng đầu liếc nàng ‎một cái, liền vung tay ngăn nàng thi lễ.

‎- Hoàng thượng.
Võ Huệ Phi buồn bã nói.

‎- Ái phi.
Lý Long Cơ thở dài, vừa muốn nói gì, thình lình nghe ngoài cửa truyền đến tiếng kính cẩn lanh lảnh của ‎một tiểu thái giám:
‎- Khởi bẩm hoàng thượng, quân báo khẩn cấp.

Đuôi mày Lý Long Cơ nhướng lên, nói:
‎- Tiến vào.

Sau khi tiểu thái giám vào cửa quỳ sát ở cửa lớn tiếng nói:
‎- Hoàng thượng, Binh bộ cấp báo, quân mã Thổ Phiên tiến công Kiếm Nam đột nhiên rút về, Tiết độ sứ ‎Kiếm Nam Đạo Trịnh Lũng Trịnh đại nhân đã tiếp tục dẫn quân bắc thượng, tiếp viện Nguyên Châu.

‎- Tốt.
Nhiều ngày nay, rốt cục Lý Long Cơ nghênh đón một tin tức tốt khiến hắn cao hứng. Tuy rằng hắn cũng ‎không biết vì sao quân mã Thổ Phiên đột nhiên rút lui về, nhưng mặc kệ là vì sao, chỉ cần rút lui là tốt rồi. ‎Từ đó, 5 vạn quân Kiếm Nam của Trịnh Lũng lại có thể tiếp tục bắc thượng, tạo thành tiếp viện Nguyên ‎Châu từ bên sườn.

Trong lần giao phong chính diện giữa hoàng đế Đại Đường với phản quân Lý Tông này, Lý Long Cơ lại ‎nhìn thấy cân tiểu ly đang nghiêng về phía mình.

Mấy ngày nay, tâm tình Lý Long Cơ cực kỳ bực bội. Nguyên bản hắn tưởng rằng hết thảy đều nằm trong ‎tay, chỉ cần hắn động miệng, thúc đẩy đại quân, phản loạn Lý Tông sẽ không chiến tự bình. Nhưng ‎chuyện tình tiếp theo khiến hắn chấn động, bất kể là sức chiến đấu của phản quân Lý Tông, hay là lực ‎ảnh hưởng của cá nhân Lý Tông, đều vượt xa dự đoán của hắn.

‎5 lộ quân mã ngăn cản phản quân Lý Tông qua Hoàng Hà, nhưng bị phản quân Lý Tông đánh tan cuối ‎cùng không thể không lui về thủ ở Nguyên Châu. Lúc này, lại truyền đến tin tức người Thổ Phiên tập kích ‎quấy rối, khiến Lý Long Cơ nghĩ tới liền nghẹn họng. Không ngờ Lý Tông cấu kết với người Thổ Phiên, ‎điều này có nghĩa là gì không ai hiểu rõ hơn hắn.

Nếu thật sự người Thổ Phiên muốn tấn công biên giới Đại Đường, như vậy tất sẽ kiềm chế quân lực Đại ‎Đường, mà điều này mang tới cơ hội cho Lý Tông. Nếu Lý Tông công phá phòng tuyến quân Đường ở ‎Nguyên Châu, tiến quân nhanh chóng, Trường An nguy rồi.

Vốn tưởng rằng Lý Tông chỉ là con chim sẻ nhỏ, một tên sẽ chết. Nhưng hiện giờ lại biến thành hùng ‎ưng khó chơi, dưới tình huống loạn trong giặc ngoài, Lý Long Cơ như nào có thể không phẫn nộ và căm ‎tức.

Mà càng làm hắn cảm thấy khiến sợ chính là, thông qua Lý Tông phản loạn, hắn phát hiện, làm hoàng đế ‎Đại Đường, phiên trấn các phương nắm binh mã trong tay tồn tại “tai họa ngầm” thật lớn đối với hắn. ‎Không ngờ các Tiết độ sứ bằng mặt không bằng lòng đối với chiếu lệnh của hắn, không chỉ chậm điều ‎binh, quân mã triệu tập tới cũng đều không phải là tinh nhuệ của các trấn.

Điều này có nghĩa là gì? Lý Long Cơ nghĩ lại cũng sởn tóc gáy.

Nhưng phản quân Lý Tông chưa bình, muốn nổi giận cũng không được, chỉ có thể câm điếc cứng rắn ‎nuốt trở vào.

Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy may mắn chính là, Tiết độ sứ Sóc Phương Điền Nhân ứng lệnh mà tự ‎mình dẫn 5 vạn quân đến đón đánh phản quân Lý Tông.

Lý Long Cơ thở phài một cái tâm tình cũng tốt lên. Hắn cười cười, đuổi cung nữ và thái giám, một tay ‎ôm lấy Võ Huệ Phi, đặt nàng lên đầu gối mình giống như dĩ vãng, đôi tay già nua kia lại xoa nắn bộ ‎ngực sữa cao thẳng của nàng theo thói quen.

Thân thể Võ Huệ Phi run lên, trong ánh mắt phát ra một chút chán ghét. Đã thật lâu hoàng đế không có ‎chạm tới nàng, nhưng hắn vuốt ve lại không có kích thích lên dục vọng của nàng, mà khiến nàng cảm ‎thấy có chút không thích.

Lý Long Cơ thở dốc dần dần dày đặc, vừa ôm lấy Võ Huệ Phi tới bên giường, vừa lấy tay tham lam ‎xâm nhập vào sâu trong quần áo của nàng dạo chơi trên da thịt non mịn của nàng, từ bộ ngực đầy đặn ‎tới nơi tư mật màu đen.

Ánh mắt Võ Huệ Phi hơi mê loạn, không kìm nổi quay mặt đi, cố nén cảm giác chán ghét ngày càng đậm ‎trong lòng, không muốn tiếp tục đối diện với khuôn mặt già nua đỏ bừng lên của Lý Long Cơ, lẳng lặng ‎đợi lâm hạnh với hoàng đế. Nàng có lòng cự tuyệt, nhưng nàng biết nàng không thể cự tuyệt.

Nhưng Lý Long Cơ lại thở hổn hển vô lực, hắn vô lực giống như thủy triều rút khỏi từ trong quần áo ‎nàng, không còn một chút lưu luyến, trên mặt hắn hiện lên một tia thống khổ, xấu hổ nhẹ nhàng vỗ bả vai ‎Võ Huệ Phi, cúi đầu nói:
‎- Ái phi, trẫm hơi mệt mỏi.

Trên khuôn mặt quyến rũ của Võ Huệ Phi khẽ cười, cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi dậy, nhẹ nhàng sửa ‎sang quần áo của mình, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi khóe miệng luôn lộ ra nụ cười ‎thản nhiên.

Võ Huệ Phi run lên trong lòng, không kìm lòng nổi phát ra tiếng thở dài yếu ớt, chậm rãi đứng dậy.

Mặt trời đỏ treo cao, Thiện Châu thành bị người Thổ Phiên tập kích chiếm lĩnh qua một mảnh hỗn loạn, ‎cửa thành rộng mở, nơi nơi trên quan đạo ra vào cửa thành là dấu vết sau khi người Thổ Phiên cướp ‎cửa bắt người, cờ xí hoặc bị thiêu, hoặc rơi trên mặt đất, vô số sĩ tốt Thổ Phiên giẫm lên thành mảnh vải ‎dơ bẩn.

Một bộ phận quân coi giữ thành lui về phía Nguyên Châu, một bộ phận chết dưới gót sắt của quân mã ‎Thổ Phiên.

Lý Tông phản loạn, đã khiến cho quân phòng thủ Thiện Châu lo sợ bất an, đột nhiên lại nhảy ra một đại ‎quân Thổ Phiên hơn vạn người xâm nhập, quân Thiện Châu có hơn 5000 người thành có thể nào không ‎phá.

Nhưng người Thổ Phiên chỉ ở vùng Thiện Châu hai ngày, liền hoảng sợ rút đi, chỉ để lại một tòa thành ‎trống, lưu lại mấy ngàn dân chúng Thiện Châu kinh hồn chưa định.

Nhưng dân chúng Thiện Châu kinh hoàng còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, đột nhiên lại có một đội đại ‎quân mấy vạn người ùn ùn kéo tới, quả thật xuất phát từ cảnh nội Thổ Phiên tới đây, khôi giáp màu đen ‎đằng đằng sát khí, mạch đao trường thương san sát ngang dọc.

‎…
‎…

Tiêu Duệ dẫn 2 vạn quân An Tây hành quân gấp rời khỏi cảnh nội Thổ Phiên, chạy tới Thiện Châu trước ‎cuộc đại chiến ở Nguyên Châu. Nhưng ngoài dự đoán của chư tướng chính là, Tiêu Duệ mệnh lệnh toàn ‎quân nghỉ ngơi và hồi phục ở Thiện Châu, cũng không có trực tiếp đi thẳng tới Nguyên Châu, tham dự ‎trận chiến giữa quân Đường và phản quân Lý Tông.

Gió thu hiu quạnh phấp phới, sắc trời cực kỳ âm trầm, Tiêu Duệ ngang nhiên đứng trên thành lâu Thiện ‎Châu, ngóng nhìn mây đen nặng nề phía Nguyên Châu. Đám mây kia âm trầm mù mịt khác thường, ‎dường như đang có sát khí màu đen không ngừng bốc lên từ bên dưới, xông lên tận trời.

Phong Thường Thanh, Lý Tự Nghiệp, Lý Quang Bật và Lệnh Hồ Xung Vũ bốn người xếp hình chữ nhất, ‎im lặng đứng phía sau Tiêu Duệ, ngơ ngác nhìn nhau, đều nghĩ mãi không ra rốt cuộc Tiêu Duệ nghĩ cái ‎gì. Nhất là Phong Thường Thanh càng khó có thể hiểu nổi, nếu nói Tiêu Duệ không muốn tham dự bình ‎định, vậy cần gì phải thiên tân vạn khổ xuyên qua cao nguyên Thổ Phiên hành quân gấp chạy tới Thiện ‎Châu; nhưng nếu nói Tiêu Duệ nóng lòng lập công, vậy đại quân tới Thiện Châu rồi, hắn lại để đại quân ‎án binh bất động.

Dù sao Lý Tự Nghiệp và Lý Quang Bật đi theo Tiêu Duệ lâu ngày, biết trong lòng Quận Vương nhà mình ‎tự có quyết đoán, tuy trong lòng có nghi hoặc nhưng vẫn có thể bình tĩnh. Còn Lệnh Hồ Xung Vũ mà nói, ‎hắn hoàn toàn coi mình như Thiên Lôi mà Tiêu Duệ sai đâu đánh đó, bất kể mệnh lệnh của Tiêu Duệ đúng ‎hay sai, hắn đều xung phong ở phía trước.

Chỉ có Phong Thường Thanh là không kìm nổi chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng nói:
‎- Quận Vương.

Tiêu Duệ thản nhiên cười:
‎- Thường Thanh, ngươi không cần nôn nóng. Quân ta vừa mới hành quân ra Thổ Phiên, người kiệt sức, ‎ngựa hết hơi, sĩ tốt cần nghỉ ngơi và hồi phục, tạm thời quân ta nghỉ ngơi và hồi phục ở Thiện Châu này ‎‎2 ngày rồi nói sau.

Phong Thường Thanh còn không kịp nói, Tiêu Duệ lại quay đầu nhìn Lệnh Hồ Xung Vũ thản nhiên cười:
‎- Xung Vũ, có tin tức truyền đến từ Trường An?

Lệnh Hồ Xung Vũ gật đầu, đi qua cúi đầu nhỏ giọng nói vài câu bên tai Tiêu Duệ.

Nói xong, Lệnh Hồ Xung Vũ vội vàng thả người xuống thành, lập tức liền biến mất bên trong gió lớn gào ‎thét.

‎- Tự Nghiệp, ngươi lập tức phái người đi Nguyên Châu, điều tra quân tình. Một trận chiến giữa phản ‎quân Lý Tông và đại quân triều đình này, bất kể ai thắng ai bại, đều nhanh chóng trở về báo cho ta.
Tiêu Duệ khoát tay áo.

‎- Mạt tướng tuân lệnh.
Mạch đao trong tay Lý Tự Nghiệp chợt lóe, hắn hiên ngang bước xuống thành lâu.

‎- Quận Vương.
Phong Thường Thanh nghe xong lời Tiêu Duệ nói, trong lòng âm trầm hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ ‎chẳng lẽ Tiêu Quận Vương này muốn ở lại Thiện Châu bàng quan xem trận chiến Nguyên Châu?

Nhận thấy Phong Thường Thanh khiếp sợ và nghi hoặc trong lòng, sắc mặt Tiêu Duệ cũng âm trầm ‎xuống, hắn thở dài một cái, tiếng thở dài nhẹ nhàng này phút chốc chìm ngập trong tiếng gió:
‎- Thường Thanh, Quang Bật, trận chiến này không đơn giản giống như các ngươi tưởng tượng, phản ‎quân Lý Tông có lẽ sẽ hạ Nguyên Châu.

Phong Thường Thanh cả kinh:
‎- Này, này, Quận Vương, điều này sao có thể?

Tiêu Duệ thần sắc thản nhiên, im lặng không nói.

Ở phía sau hắn, Lý Quang Bật trầm mặc thật lâu than thở một tiếng:
‎- Phong đại nhân, lời Quận Vương nói không sai, Quang Bật cũng nghĩ rằng, một trận chiến Nguyên ‎Châu, phản quân Lý Tông tất thắng. Quận ta mượn đường Thổ Phiên ngàn dặm bôn tập sĩ tốt mệt mỏi, ‎tùy tiện đi tới tiền tuyến, chỉ sợ sẽ bị đại quân của Lý Tông ăn luôn.

Phong Thường Thanh thấy Lý Quang Bật cũng nói như vậy, không khỏi âm trầm. Đột nhiên, hắn ngẩng ‎đầu lên khiếp sợ nói:
‎- Quận Vương, hay là…

Khóe miệng Tiêu Duệ hiện lên một nụ cười lạnh, khoát tay áo thản nhiên nói:
‎- Thường Thanh, chỉ hiểu trong lòng mà không cần diễn đạt bằng lời cũng được…

‎…
‎…

Ngoài thành Nguyên Châu, phản quân Lý Tông chậm rãi đẩy mảnh, đã tới gần cánh đồng bát ngát ngoài ‎thành Nguyên Châu.

Hơn mười vạn phản quân áo giáp sáng rõ, nghiêm nghị lập trận. Tuy rằng mặt trời đỏ treo trên đầu, ‎nhưng không khí lại mang theo chút lạnh lẽo. Gió thu lạnh thấu xương thổi qua mặt binh lính nghiêm nghị ‎lập trận, lá rụng theo gió tung bay rơi vào trong quân huyên náo, một số rơi xuống phía trên khôi giáp ‎của binh lính không chút sứt mẻ, một số bị mạch đao sắc bén cắt thành từng mảnh.

Lý Tông phóng ngựa qua, một đám sĩ tốt tách thành đường nhỏ cho bảo mã phi qua, bụi mù bay lên, ‎lập tức bị gió thu thổi tan.

‎- Vương gia.

Hữu binh mã Chuyển vận sứ Tôn Tử Hàn đội mũ đeo giáp, nâng trường thương, phóng ngựa đi tới bên ‎người Lý Tông, trầm giọng nói:
‎- Quân ta đã chỉnh quân xong, có thể công thành rồi.

Lý Tông ngóng nhìn thành lâu Nguyên Châu cách đó không xa có thể thấy rõ ràng, sau khi trầm mặc thật ‎lâu mới phất tay:
‎- Tạm thời từ từ, bổn vương còn muốn chờ một người.
Mày Tôn Tử Hàn nhảy dựng, quay đầu ngựa đang muốn về trận, thình lính nghe Lý Tông hỏi lại:
‎- Tử Hàn, quân mã An Tây của Tiêu Duệ kia tại Thiện Châu có động tĩnh như thế nào?

Tôn Tử Hàn móc trường thương trên ngựa, chắp tay nói:
‎- Hồi bẩm Vương Gia, quân mã An Tây đóng quân ở Thiện Châu án binh bất động, cũng không có dấu ‎hiệu xuất phát tới Nguyên Châu.‎

Đột nhiên, Tôn Tử hàn lại nói:
‎- Vương Gia, khoảng cách từ Thiện Châu tới Nguyên Châu là trăm dặm, ngay cả khi quân mã An Tây xuất ‎phát, cũng cần 2 ngày lộ trình… Cho nên quân ta có đầy đủ thời gian lấy Nguyên Châu, sau đó tiếp tục ‎dồn tới Kính Châu Lũng Châu Kỳ Châu, tiến tới đánh chiếm Đồng Quan, chuyện lớn có thể thành.

Lý Tông nghiêm nghị cười:
‎- Ngươi nói bổn vương e ngại Tiêu Duệ? Không, không, bổn vương muốn biết Tiêu Duệ có thể dẫn quân ‎tới góp vui, cũng tốt bỏ đi nỗi băn khoăn của bổn vương. Hừ, bổn vương còn sợ hắn không tới…

‎…
‎…

Quân Đường Nguyên Châu được xưng mười vạn, kỳ thật chỉ có không tới 8 vạn, chủ lực chính là 5 vạn ‎binh mã của Tiết độ sứ Sóc Phương Điền Nhân, tiếp theo là hơn hai vạn binh lính già nua yếu ớt của Tiết ‎độ sứ Hà Đông Phu Mông Linh, căn bản không làm được chuyện lớn gì. Cho nên, thành Nguyên Châu ‎nhìn như kiên cố vững chắc thực ra chỉ là một con hổ giấy, khí thế quân Đường trong thành Nguyên ‎Châu cũng không cao.

Điền Nhân sắc mặt âm trầm mà đứng phía trên thành lâu Nguyên Châu, nhìn đại quân rập rạp của Lý ‎Tông ngoài thành, trận hình đao thương san sát, sát khí bay lên từng đợt. Trong thành Nguyên Châu, ‎đám sĩ tốt quân Đường sắc mặt trắng bệch, tay nắm đao thương cũng không có bao nhiêu sức lực.

Một thiên tướng đứng bên người Điền Nhân, cúi đầu nói:
‎- Đại soái, do dự nữa không được rồi, dưới trướng Khánh Vương điện hạ là hai mươi vạn hùng binh, ‎thành Nguyên Châu chẳng qua là một tòa cô thành, quân ta sớm muộn cũng sẽ…

Điền Nhân hừ lạnh:
‎- Câm mồm!

Điền Nhất khoát tay áo một nha binh dọn ra một chiếc ghế hồ, để hắn ngồi lên. Ánh mắt Điền Nhân khép ‎hờ, lòng bàn tay khẽ gõ.

Bỗng nhiên, Điền Nhân bỗng nhiên mở hai mắt, nhìn về phía quân trận Lý Tông xa xa ngoài thành, sắc ‎mặt dần trở nên xanh mét. Hắn chậm rãi đứng dậy, quay đầu đi nhanh xuống thành lâu:
‎- Truyền mệnh lệnh bổn soái, mở cửa thành nghênh đón Khánh Vương điện hạ! Kẻ nào không theo, giết ‎không tha!

‎…
‎…

Tin tức Tiết độ sứ Sóc Phương Điền Nhân thống soái 8 vạn quân Đường thành Nguyên Châu không ‎đánh mở cửa thành quy thuận Lý Tông thay đổi sắc cờ, trước tiên truyền vào thành Thiện Châu, Tiêu Duệ ‎trong tướng phủ quân An Tây ở thành Thiện Châu nghe báo cũng không có quá giật mình, mà bảo trì ‎trầm mặc khác thường.

Tiếp theo đó, Thường Thanh mới rốt cục hiểu được, hóa ra Tiêu Duệ đã dự đoán Điền Nhân sẽ phản. ‎Hoặc là nói, Điền Nhân đã sớm đứng bên phía Lý Tông, chỉ có điều Điền Nhân vẫn đang xem đến tột ‎cùng Lý Tông có thể được viện hay không, hiện giờ thấy Lý Tông thế lớn, mở cửa thành đầu hàng cũng ‎là chuyện bên trong tình lý.

Từ lúc ở Tiểu Bột Luật, Tiêu Duệ nghe được Thống soái quân Đường tiền tuyến chống lại phản quân Lý ‎Tông là Điền Nhân, đã đoán đến Điền Nhân vẫn là một trong các Tiết độ sứ phiên trấn bí mật theo Lý ‎Tông, Lý Long Cơ giao binh vào trong tay giặc cho Điền Nhân, không thể không nói là một bước cờ dở.

Điền Nhân buông tha Đồng Quan tập trung phòng thủ Nguyên Châu, có chứa đựng hàm ý nào đó, nếu là ‎Vương Trung Tự tất nhiên sẽ tụ tập binh lực ở Nguyên Châu và Đồng Quan liên tiếp bố trí tầng lớp ‎phòng thủ, mà quân mã chủ lực đóng ở Đồng Quan, canh gác chặt chẽ lối đi thông tới kinh sư, khiến ‎phản quân không thể bước nhanh một bước.

Nhưng Điền Nhân lại phân tán 15 vạn quân mã triều đình Đại Đường triệu tập, một bộ phận trú ở Nguyên ‎Châu, một bộ phận trú ở Tần Châu, một bộ phận trú ở Đồng Quạn, loại bố trí phòng thủ này nếu không ‎phải dụng tâm kín đáo chính là ngu ngốc. Rất hiển nhiên, Điền Nhân không phải ngu ngốc, hắn đã dùng ‎hành động thực tế để chứng minh điểm này.

Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy liếc mọi người, thản nhiên nói:
‎- Các vị tướng quân, Điền Nhân cũng phản, nếu bổn vương dự đoán không lầm mà nói, không bao lâu, ‎quân Hà Đông Phu Mông Linh cũng sẽ phản. Nếu như thế, Lý Tông chỉ huy đại quân thẳng tới Trường An, ‎lại có quân Phu Mông Linh hưởng ứng, Trường An nguy rồi.

Sắc mặt chúng tướng đều rất âm trầm, chỉ riêng xem thế cục trước mắt, sau khi phản quân Lý Tông hợp ‎với tám vạn quân mã của Điền Nhân, đã là thế không thể đỡ, đánh vào Trường An là chuyện tình sớm ‎hay muộn. Nếu lại có Phu Mông Linh hưởng ứng, hoàng đế Đại Đường đã hoàn toàn rơi vào tình cảnh ‎xấu, về phần quân mã An Tây bọn họ chẳng qua là 2 vạn, cho dù quân tốt An Tây dũng mãnh thiện chiến ‎như thế nào, lại nắm giữ súng ống và pháo loại lợi khí này, cũng không thể chống đỡ 20 vạn phản quân ‎Lý Tông. Dùng 2 vạn người cứu viện Trường An, đúng là chuyện viển vông.
‎- Thường Thanh, đại quân của Tiết độ sứ Kiếm Nam Trịnh Lũng Trịnh đại nhân tới đâu rồi?
Tiêu Duệ chậm rãi bước ra ngoài sảnh, Phong Thường Thanh ngẩn ra, vội vàng đi theo, cúi đầu nói:
‎- Quận Vương, từ thám mã báo lại, quân Kiếm Nam của Trịnh Lũng Trịnh đại nhân đã tiếp cận Hưng Châu.

Tiêu Duệ hơi dừng bước, đột nhiên xoay người qua, cao giọng hô:
‎- Truyền quân lệnh của bổn vương, quân ta lập tức xuất phát, nam hạ Hưng Châu, chuẩn bị hội hợp với ‎quân Kiếm Nam.

‎- Ngày 12 tháng 10, phản quân 20 vạn của Lý Tông tiến quân Kính Châu, Phòng vệ sứ Kính Châu Mã Liên ‎Lương năm giữ 2 vạn quân tử thủ, ngày 15 toàn quân Mã Liên Lương bị diệt, thành Kính Châu bị phá.

‎- Ngày 17 tháng 10, Tiết độ sứ Hà Đông Phu Mông Linh phản, tôn Lý Tông là chủ, hợp quân 5 vạn.

Ngày 21 tháng 10, phản quân Lý Tông binh tiến Lũng Châu, quân Lũng Châu bỏ thành mà chạy.

‎- Báo nguy!!!

Trường An nguy trong sớm tối, tuyết rơi xuống một bảo mã cấp báo nhanh chóng chạy vào trong thành ‎Trường An trong tiếng gió bắc gào thét. Tin tức truyền đến từ xung quanh lại làm người ta lạnh lòng: ‎Quan lại xung quanh kinh đô, Hà Đông, Hoa Âm, Thượng Lạc đều bỏ thành mà chạy, lòng người trong ‎thành Trường An hoảng sợ, nhân dân hoảng sợ mà chạy, thương khách các nơi cùng phần lớn người ‎Hồ lần lượt rời khỏi Trường An, đám người chạy loạn hỗn loạn không chịu nổi, đường phố một mảnh ‎hỗn độn.

Bên trong hoàng cung, tuy rằng không hỗn loạn giống trong thành Trường An, nhưng tin tức phản quân ‎Lý Tông sắp công hãm thành Trường An đã sớm khiến cho đám cung nữ thái giám cùng phi tử kinh hãi, ‎không ngừng sợ hãi.

Lý Long Cơ ngơ ngác mà ở trong ngự thư phòng, sắc mặt như đất mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn vạn ‎lần không thể ngờ, thế cục sẽ phát triển đến hoàn cảnh này. Điền Nhân và Phu Mông Linh lần lượt phản ‎loạn, thanh thế của phản quân nhảy mắt tăng vọt, tiếp tục phát triển như vậy, nhiều lắm là nửa tháng, Lý ‎Tông có thể tiến sát thành Trường An, đạp mình xuống từ trên ngôi vị hoàng đế.

Tay Lý Long Cơ run lên, hoàng đế Đại Đường Huyền Tông luôn cường thế cao cao tại thượng, giờ phút ‎này, không ngờ trong lòng lại sinh ra nỗi sợ hãi thật lớn nào đó.

Hắn cố hết sức ngẩng mặt, trong một đêm, toàn bộ tóc mai của hắn bạc trắng, dường như già hơn ‎mười tuổi, trở thành một lão già suy yếu, tư thái cường quyền ngày xưa không còn tồn tại nữa:
‎- Lực Sĩ, chúng ta còn có hy vọng hay không?

Cao Lực Sĩ nước mắt như suối, phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất:
‎- Hoàng thượng, hay là tạm thời rời giá đất Thục đi… Quân An Tây của Tiêu Quận Vương không biết ‎tung tích, viện quân Lĩnh Nam và Giang Nam còn đang trên đường… Hoàng thượng, phản quân thế lớn, ‎Trường An nguy trong sớm tối, lão nô khẩn cầu hoàng thượng nhanh chóng hạ chiếu lệnh viện quân Lĩnh ‎Nam và Giang Nam di quân Kiếm Nam hộ vệ cần vương. Trường An…

Cao Lực Sĩ vừa nước mắt vừa nước mũi mà hô, liên tục dập đầu, trên trán cũng dập đầu ra máu loang ‎lổ.

‎- Thôi thôi, trước di giá tới đất Thục, đợi quân mã các nơi đến cần vương đi. Lão già kia, truyền ý chỉ ‎của trẫm, triệu tập tất cả văn võ cả triều đến cửa ngự thư phòng kiến giá.
Lý Long Cơ vô lực mà khoát tay áo.

‎…
‎…

‎- Các vị ái khanh, phản quân của nghịch tặc Lý Tông thế lớn, quân tiên phong thẳng tới kinh sư Trường ‎An…
Lý Long Cơ dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, thân thể suy yếu rùng mình một cái trong gió lạnh, ‎chậm rãi nói:
‎- Trẫm, trẫm phải dời giá đất Thục chờ đợi quân mã các nơi cần vương, các ngươi nhanh chóng trở về ‎chuẩn bị, cùng trẫm rời khỏi Trường An tạm lánh một thời gian đi…

Chúng thần quỳ rạp xuống đất, có người phản đối, có người hô, còn có người buồn bã đau lòng, trong ‎nhất thời trên sân hỗn loạn.

Lý Long Cơ nước mắt như mưa, mái tóc phát run càng kịch liệt. Nếu không phải Cao Lực Sĩ tiến đến đỡ, ‎đã sớm ngã xuống đất.
‎- Các vị ái khanh, là trẫm vô năng, khiến các vị ái khanh chịu khổ với trẫm…

Bùi Khoan trao đổi bằng mắt với Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan đứng dậy tiến lên khom người ‎nói:
‎- Hoàng thượng, thần nghĩ rằng, hoàng giá vạn lần không thể rời khỏi Trường An, một khi triều đình bỏ ‎thành mà đi, quân mã triều đình tất không có quân tâm, nếu để phản quân Lý Tông đánh vào Trường An, ‎hậu quả thiết nghĩ không thể chịu nổi…

Bùi Khoan nuốt lại nửa câu sau, vẫn không thể nói ra nửa. Cái gì rời tới đất Thục đợi cần vương, đơn ‎giản chính là chạy trốn thôi. Hoàng đế là tượng trưng của triều đình, một khi hoàng đế rời khỏi đế đô, ‎triều đình Trường An này sẽ… Lý Tông có thể công nhiên xưng đế ở Trường An, một khi Lý Tông khống ‎chế được thế cục Đại Đường, ngươi chạy tới đất Thục có ích lợi gì? Sớm muộn còn không phải bị Lý ‎Tông thu thập.

Chương Cừu Kiêm Quỳnh cũng xúc động nói:
‎- Khẩn cầu hoàng thượng nhanh chóng hạ chiếu lệnh quân mã các nơi vào Trường An cần vương. ‎Trường An còn có 2 vạn quân mã Võ lâm, mà ở Đồng Quan, hoàng thượng có 5 vạn quan mã phòng vệ ‎triều đình, thần nghĩ rằng….

Chương Cừu Kiêm Quỳnh còn chưa nói xong, đã bị Cao Lực Sĩ cắt đứt:
‎- Chương Cừu đại nhân, thành Trường An đã sớm nguy trong sớm tối, không thể tiếp tục kéo dài. ‎Chuyện tình khẩn cấp nhất định phải tùng quyền. Hoàng thượng chính là cửu ngũ tôn sư, làm sao có thể ‎dấn thân trong việc binh đao này. Hoàng thượng di giá đất Thục trước, đợi binh mã triều đình bình định ‎phản quân Lý Tông rồi, lại trở về kinh sư từ đất Thục là được.

Trong trường hợp này, tuy rằng quyền thế Cao Lực Sĩ xông lên trời nhưng làm thái giám hậu cung, căn ‎cứ nguyên tắc không tham gia chính trị, hắn vẫn mở miệng nói ra ở trường hợp này.

Cao Lực Sĩ vừa dứt lời, Hàn lâm học sĩ Mạnh Chiêu hai mắt đỏ bừng, tiến nhanh tới, nhìn Cao Lực Sĩ ‎tức giận nói:
‎- Cao Lực Sĩ, Trường An chính là đế đô Đại Đường, một khi hoàng thượng dẫn văn võ bá quan rời khỏi ‎Trường An, triều đình Đại Đường ta còn có mặt mũi nào thống trị vạn dân thiên hạ? Hoàng thượng, thần ‎nghĩ rằng, ngay cả hoàng thượng di giá đất Thục, cũng không thể vứt bỏ Trường An!

Lý Long Cơ hơi phẫn nộ hung hăng trừng mắt liếc Mạnh Chiêu một cái, đột nhiên vừa động trong lòng, ‎hắn đột nhiên đặt ánh mắt phức tạp ác nghiệt lên người thái tử Lý Kỳ trầm mặc không nói ở một bên.

Lý Kỳ run lên trong lòng.

‎- Thái tử, ngươi có nguyện ý thay trẫm trấn thủ Trường An?
Lý Long Cơ miễn cưỡng bày ra nụ cười ôn hòa trên mặt.‎
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.