Lý Long Cơ không có lộ ra phạm vi sử dụng của tài vật Lý Lâm Phủ cống hiến, quần thần cũng giả bộ hồ đồ. Ngay khi văn võ cả triều nhất là thần tử bỏ đá xuống giếng cảm thấy lo sợ bất an, hoàng đế lại chuyển đề tài câu chuyện: - Tuy rằng Lý Lâm Phủ trung tâm như một đối với trẫm, nhưng mấy năm nay hắn độc đoán chuyên quyền, chặn đường dân nói, cũng đều không phải giả dối. Trẫm biết rõ ràng trong lòng, chỉ có điều trẫm vẫn nhớ phần trung tâm này… Nhưng không ngờ hắn làm ra hành vi vô sỉ dâm loạn nội quyến đại thần, thương tổn đến thể diện triều đình… Lý Long Cơ dừng lại một chút, lại nói: - Cho nên, niệm Lý Lâm Phủ tuổi già có bệnh, liền giáng chức đuổi khỏi kinh, để hắn đi Giang Nam làm Trấn An Sứ nhàn tản đi. Quần thần đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng tiến lên tán thành đồng ý, ho to hoàng đế vạn tuế hoàng đế anh minh vân vân, vỗ mông ngựa hoàng đế rất hăng hái. Ngay trong tiếng hô vạn tuế lớn như núi này, Tiêu Duệ lại đứng dậy cất cao giọng nói: - Phụ hoàng, nhi thần nghĩ rằng, Lý Lâm Phủ khó tránh khỏi tội này, theo luật hẳn là lột bỏ chức vị bãi quan miễn chức. Nếu không, làm sao chấn chỉnh kỷ cương làm sao phục thiên hạ? Lời vừa nói ra, trên điện lập tức lặng ngắt như tờ. Hoàng đế chỉ có ý bãi miễn Lý Lâm Phủ, nhưng con rể Tiêu Duệ của hắn lại chủ trương gạt bỏ đến cùng, trực tiếp bãi miễn chức quan giáng làm bình dân, này ---- này cũng có chút quá điên cuồng đi. Ngay cả Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Bùi Khoan, cũng thật không ngờ Tiêu Duệ sẽ đứng ra phía sau, giẫm lên Lý Lâm Phủ một phen. Hắn rốt cuộc là muốn làm gì? Chúng thần cảm thấy chấn động, không thể tin nổi, thậm chí còn có một số ánh mắt khinh thường đều đặt lên người Tiêu Duệ. Mày Lý Long Cơ nhảy dựng, hắn tuyệt đối không có đoán được Tiêu Duệ lại có lời ấy. - Tiêu Duệ, tuy Lý Lâm Phủ có tội… Lý Long Cơ nói một nửa cũng không nói gì thêm nữa, quăng ánh mắt nghiêm nghị lên người Tiêu Duệ, vòng vo, đè thấp giọng nói: - Tiêu Duệ, Lý Lâm Phủ chính là nhạc phụ khanh, khanh như thế… thật ra khiến trẫm giật mình kinh hãi. - Phụ hoàng, trong triều đình, chỉ có quốc sự, không có tư tình. Lý Lâm Phủ phạm tội, nên xử trí theo luật, nếu không sao còn kỷ cương Đại Đường? Giọng nói của Tiêu Duệ trở nên phức tạp và trầm thấp: - Phụ hoàng, Tiêu Duệ sao dám vì tư mà vứt công? - Lý Lâm Phủ chuyên quyền nhiều năm… Giọng nói Tiêu Duệ ngày càng trầm thấp: - Phụ hoàng, bãi quan miễn chức làm bình dân, vì triều đình vì giang sơn xã tắc vì vạn dân thiên hạ vì Lý gia… Lời này vừa nói ra, Lý Long Cơ bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới hiểu được Tiêu Duệ dụng tâm lương khổ. Lý Lâm Phủ chuyên quyền hống hách, nắm giữ triều chính, đắc tội vô số quan viên, nếu giáng chức đuổi hắn ra khỏi kinh, chỉ sợ hắn cũng không có ngày lành gì. Nếu như thế, chẳng bằng để hắn lại Trường An, làm một bình dân yên ổn qua tuổi già. Ít nhất, có Tiêu gia, không ai dám động Lý gia. Điều này rõ ràng giống như “bỏ đá xuống giếng”, kỳ thật là một loại trá hình bảo hộ. Hoàng đế tỉnh ngộ lại, Chương Cừu Kiêm Quỳnh và một số triều thần cũng chợt hiểu được. Lúc này mới âm thầm rùng mình trong lòng: tuy rằng Lý gia thất thế đã thành kết cục đã định, dường như hoàng đế đã sớm có ý đồ ra tay với hắn, nhưng cho dù Lý Lâm Phủ trở thành một dân chúng không quan không chức không tước, có con rể Tiêu Duệ của hắn trên triều, người nào dám trả thù hắn? Lý Long Cơ liếc Tiêu Duệ thật sâu, thở dài: - Cũng được, liền dựa theo Tĩnh Nan quận vương tấu. Người tới, truyền ý chỉ của trẫm, vì chấn chỉnh kỷ cương, lột bỏ hết thảy chức quan tước vị của Lý Lâm Phủ giáng xuống làm bình dân, không nhận lệnh không được rời kinh, đệ tử Lý gia làm quan ở triều đình hết thảy bãi quan miễn chức trục xuất khỏi triều đình. ======== Lần này, Tiêu Duệ rời kinh, hắn tuyệt đối muốn mang theo tùy tùng. Từ lúc A Đại rời kinh, thiên tài Trương Võ Dương từ chim gỗ trên phố đến súng ống, cũng mang theo một đám công tượng đang đi tới Tây Vực. Chắc chắn lúc này, bọn họ đã đứng vững gót chân ở Tây Vực, bắt đầu bí mật tiến hành nghiên cứu súng ống và sản xuất số lượng lớn. Cho nên, Tiêu gia trừ Tiêu Duệ ra, làm lụng vất vả nhất chính là Chương Cừu Liên Nhi. Sản nghiệp Tiêu gia khổng lồ, đều duy trì vận chuyển bình thường dưới tay cô gái yếu ớt này, điều này đủ để nàng quá mệt mỏi rồi. Tiêu Duệ thương tiếc mà nắm bàn tay nhỏ bé hơi lạnh lẽo của nàng, hai mắt giao nhau, Chương Cừu Liên Nhi ngượng ngùng mà cúi đầu xuống, nhưng dựa thân thể sát vào lồng ngực Tiêu Duệ. Gả cho Tiêu Duệ, không chỉ khiến tài nữ đất Thục này được hồi đáp về tình cảm, nàng còn cảm thấy cực kỳ phong phú. Tất cả đều không thể nói nên lời, cảm thụ được nam nhân của mình thương tiếc và dịu dàng, Chương Cừu Liên Nhi hạnh phúc mà nhắm hai mắt lại. Lý Đằng Không thở phì phì vọt vào, thấy hai người đang tình chàng ý thiếp, lại hung hăng chà chà chân. Đã nhiều ngày, đối với việc Tiêu Duệ “bỏ đá xuống giếng” trên triều, trong lòng nàng vẫn không có bình tĩnh lại. Trong mắt nàng, cho dù như thế nào, làm con rể Lý gia, cho dù Tiêu Duệ không tận sức bảo vệ Lý Lâm Phủ, cũng không nên xúi giục hoàng đế gạt phụ thần mình đến cùng. Tuy rằng giáng chức đuổi ra khỏi kinh là thất thế, nhưng dù sao vẫn còn giữ lại được chức quan tước vị, chủ cần lưu lại núi xanh sợ gì không có củi đốt, Lý gia cuối cùng sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi. Nhưng hiện giờ lại tốt lắm, chẳng những phụ thân mình trở thành bình dân, ngay cả đám huynh trưởng và tỷ phu mình, cũng bị đuổi khỏi triều đình, Lý gia từ quyền thế ngút trời nhảy xuống thành dân chúng phố phường, điều này làm cho nàng tiếp nhận như thế nào được? Càng đáng giận chính là, nghe nói oan này này còn hô to “trong triều đình chỉ có công lý chứ không có tư tình” cái gì ở trên triều, nghĩ tới điều này, Lý Đằng Không lại tức giận trong lòng. Mặc dù trước đó Lý Đằng Không được Lý Lâm Phủ “chỉ dẫn”, cũng mơ hồ cảm thấy tất cả xuất phát từ tướng công cùng phụ thân mình “hợp mưu”, nhưng nàng vẫn cảm thấy một cỗ oán giận nghẹn trong lòng. Nàng chính là loại tính tình này, thấy nàng phát tình khí, Tiêu Duệ cũng không quá để trong lòng, hai ngày này hắn bận rộn mọi việc cũng chưa kịp giải thích với nàng hai câu. - Không nhi, đến. Tiêu Duệ vẫy vẫy tay. Mà Chương Cừu Liên Nhi cũng ngượng ngùng đứng dậy từ trong lòng Tiêu Duệ, chấn chỉnh rồi cười hô: - Không nhi muội muội, còn tức giận sao? - Hừ, hiện giờ Lý gia chúng ta phạm phải trọng tội, hiện giờ phụ thân ta bãi quan miễn chức, đám huynh trưởng tỷ phu của ta cũng mất quan chức… Xin hỏi Tĩnh Nan quận vương đại công vô tư, có phải cũng muốn phân rõ giới hạn với con gái Lý gia ta hay không? Nhớ tới hôm nay môn đình Lý gia vắng vẻ, đôi mắt Lý Đằng Không đỏ lên, quay người đi. - Nàng nha đầu này. Tiêu Duệ thở dài, đứng dậy mãnh mẽ ôm Lý Đằng Không không thuận theo vào trong lòng: - Nàng có biết, nhạc phụ đại nhân chuyên quyền nhiều năm, đối thủ vô số, nếu bị giáng chức đuổi khỏi kinh, qua một thời gian, chắc chắn một số người sẽ mượn cơ hội để mưu hại, đến lúc đó, kết cục Lý gia… - Mà hiện giờ, tuy rằng nhạc phụ đại nhân bãi quan miễn chức, đệ tử Lý gia không có quan chức, nhưng Không nhi muội muội, muội ngẫm lại xem, chỉ cần có tướng công chúng ta, ai dám động Lý gia? Không nhi muội muội, tướng công đây là bảo vệ Lý gia mà không phải bỏ đá xuống giếng, điểm này muội cũng không rõ ràng sao? Chương Cừu Liên Nhi yếu ớt chen ngang vào. - Tất cả, đều là nhạc phụ đại nhân an bài… Trước mắt Tiêu Duệ hiện lên gương mặt âm trầm già yếu kia của Lý Lâm Phủ, lại thở dài một tiếng. Mà Lý Đằng Không trong lòng hắn, đình chỉ “giãy dụa”, đầu vai co rúm, khóc sướt mướt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]