Chương trước
Chương sau
‎‎Tiêu Duệ đẩy cửa mà vào, thấy Tiêu Nguyệt đang ngơ ngác đứng dưới cửa sổ, trên khuôn mặt ‎quyến rũ một mảnh bình tĩnh, không có nhìn thấy tình trạng hồn bay phách lạc thống khổ không ngừng ‎giống như trong tưởng tượng, Tiêu Duệ không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

‎- Tỷ tỷ.

‎- Tử Trường, đệ đã đến rồi.
Tiêu Nguyệt quay đầu lại, cười cười, nhưng rất hiển nhiên, nụ cười này có chút miễn cưỡng.

Tiêu Duệ không biết an ủi nàng như nào mới tốt, do dự nửa ngày, cũng không có mở miệng.

Tiêu Nguyệt lại cười cười:
‎- Tử Trường, đệ không cần lo lắng cho tỷ tỷ, tỷ không sao. Vương Ba trở nên như vậy, duyên phận vợ ‎chồng chúng ta đã hết… Như vậy cũng được, tỷ cũng được giải thoát rồi. Đúng rồi, Tử Trường, tỷ tỷ có ‎lời thỉnh cầu.

‎- Tỷ tỷ nói đi.

‎- Tử Trường, hiện giờ tỷ tỷ là một thân một mình, tỷ muốn tới Tiêu gia ở, cũng tốt ở gần chiếu cố Hàm ‎Nghi công chúa, sắp sinh rồi…

‎- Vậy rất tốt. Tỷ tỷ, đệ lập tức phái người thu dọn đồ đạc cho tỷ, đem qua.
Tiêu Duệ vui vẻ nói.

Tiêu Nguyệt thở dài:
‎- Thu dọn cái gì, bây giờ tỷ đi theo đệ, viện này một ngày tỷ cũng không muốn ở thêm.

‎…

‎…

Ở thời thịnh thế này, vợ chồng ly hôn không ở số ít, nhất là trong thành Trường An này, phỏng chừng ‎ngày nào cũng có vợ chồng tình cảm không hợp, dưới sự chứng kiến của láng giềng hoặc là trưởng nối, ‎viết tốt khế ước sau đó chia đường mà đi. Theo lý, Tiêu Nguyệt ly hôn cũng không tính là chuyện lớn gì. ‎Nhưng dù sao nàng cũng là tỷ tỷ Tiêu Duệ.

Việc riêng tư của nàng, liền bị một số người biết chuyện truyền ra ngoài. Không bao lâu, trong thành ‎Trường An liền truyền bá, Tiêu Nguyệt tỷ tỷ xinh đẹp của Tĩnh Nan quận vương ly hôn, trước mắt sống ‎một mình ở Tiêu gia… Kỳ thật loại tin tức bát quái này ngược lại cũng không có gì, chỉ có điều, trong ‎mắt người có lòng, loại bát quái này có hàm nghĩa đặc biệt.

Làm cho Tiêu Duệ không thể tưởng tượng được chính là, từ sau khi Tiêu Nguyệt dọn về Tiêu gia, có thể ‎dùng một câu để hình dung tình trạng cuộc sống của nàng: người cầu hôn rất nhiều.

Rất nhiều con trai quyền quý trong thành Trường An, thậm chí trong đó còn có một số thiếu niên chưa ‎thành hôn, còn có một số quyền quý vợ mất đều hoặc là nhờ người tới Tiêu gia cầu hôn Tiêu Nguyệt, ‎hoặc là dứt khoát tự mình tới cửa biểu đạt ý ái mộ đối với Tiêu Nguyệt.

Tiêu Duệ hơi buồn cười, ngay cả tỷ tỷ nhà mình hình thức bộ dáng gì cũng không rõ ràng lắm đã biểu ‎đạt lòng ái mộ, thật sự là hoang đường đến cực điểm. Hắn cũng biết, những người này đánh chủ ý gì, ‎không cần sử dụng lý luận cao thâm gì, có thể trở thành tỷ phu của Tĩnh Nan quận vương Tiêu Duệ, điều ‎này có nghĩa gì chỉ sợ mọi người trong thành Trường An đều hiểu được.

Một kẻ xuyên qua đến từ hiện đại, Tiêu Duệ đương nhiên tán thành tỷ tỷ có thể tìm kiếm hạnh phúc mới ‎cho chính mình. Dù sao, loại tình cảm thân mật lại khẳng khít tỷ đệ, cũng không thay thế được tình cảm ‎vợ chồng. Tỷ tỷ còn trẻ tuổi như thế, tự nhiên không thể độc thân một người qua cả đời này.

Chỉ có điều Tiêu Duệ tuyệt đối sẽ không đồng ý Tiêu Nguyệt gả cho lũ ruồi bọ nịnh bợ nghe gió mà đến ‎này.

Mà Tiêu Nguyệt căn bản cũng không có tâm tư sửa dây gả người khác, tất cả lời cầu hôn, nàng một ‎mực bỏ mặc, toàn bộ do Lý Đằng Không thay thế nàng trả về.

Càng khiến người Tiêu gia trợn mắt há mồm chính là, ngày hôm đó Tiêu Duệ vừa mới tan triều, còn ‎không có kịp thay đổi triều phục, trong nhà lại tới một người cầu hôn nữa, không ngờ lại là một thiếu nữ ‎Thổ Phiên khuôn mặt cực kỳ thanh tú sứ giá Thổ Phiên vừa tới Trường An không đến một ngày, muội ‎muội Đô Tùng Mang Bố Kết, công chúa Thổ Phiên Trác Mã.

Trác Mã được vương thất Thổ Phiên ủy thác, tiến đến Trường An hòa giải, ý muốn để triều đình Đại ‎Đường thả Đô Tùng Mang Bố Kết trở về Thổ Phiên. Tuy rằng trở về Thổ Phiên không có quyền, vẫn làm ‎con rối như cũ nhưng chung quy tốt hơn việc tha hương ở dị quốc chứ?

Trác Mã vừa tới Trường An, lại nghe Tán Phổ huynh trưởng mình không ngờ yêu một cô gái người ‎Đường điên cuồng.

Đô Tùng Mang Bố Kết nghe thấy được tin tức Tiêu Nguyệt ly hôn, vui mừng như điên, nếu không phải ‎do Mang Bất Thố khuyên can mãi, hắn đã sớm chạy đến Tiêu gia trực tiếp cầu hôn với Tiêu Duệ. Trong ‎mắt Mang Bất Thố, Tiêu Duệ làm sao có thể đồng ý gả tỷ tỷ cho một người Thổ Phiên, đây quả thực là ‎Đô Tùng Mang Bố Kết si tâm vọng tượng. Hơn nữa, Tán Phổ Thổ Phiên lập gia đình cũng phải tìm cô ‎gái Thổ Phiên môn đăng hộ đối, có thể nào lấy một cô gái người Đường?

Trác Mã cũng không đồng ý huynh trưởng lấy một cô gái người Đường, nhưng khi nàng biết cô gái này ‎là tỷ tỷ người thân duy nhất của Tiêu Duệ, trong lòng lại vừa động, liền chủ động xung phong nhận việc ‎đi Tiêu gia cầu hôn thay huynh trưởng.

Trác Mã mang theo mười mấy người, mang theo một xe lễ vật chỉnh tề, đơn giản là da trâu da lông linh ‎tinh một số đặc sản thượng đẳng của Thổ Phiên, gióng trống khua chiêng tới Tiêu gia.

Tiêu Duệ nhìn lễ vật đầy sân, cau mày. Không ngờ Đô Tùng Mang Bố Kết cũng đến góp vui, điều này ‎làm cho hắn rất khinh miệt trong lòng. Trong mắt hắn, Đô Tùng Mang Bố Kết cầu hôn không quá khác ‎đám cầu hôn vì lợi ích này, nhìn trúng vẫn là thế lực hiện giờ của Tiêu Duệ hắn mà thôi.

Chỉ có điều Tiêu Duệ thật đúng là oan uổng Đô Tùng Mang Bố Kết, nếu nói trong đám cầu hôn này quả ‎thật là chỉ có Đô Tùng Mang Bố Kết xuất phát từ ái mộ thật lòng.

Nghe công chúa Thổ Phiên xinh đẹp Trác Mã không ngại biểu đạt cái gọi là lòng ái một của huynh ‎trưởng đối với tỷ tỷ nhà mình, ngay từ đầu Tiêu Duệ tức cười, chậm rãi biến thành kiên nhẫn, hắn khoát ‎tay áo, thản nhiên nói:
‎- Được rồi, công chúa Trác Mã, lệnh huynh là Tán Phổ Thổ Phiên, tỷ tỷ nhà ta thật sự là trèo không nổi…

Trác Mã biến sắc, đứng dậy cúi đầu nói:
‎- Quận vương, vương huynh nhà ta đối với Tiêu tiểu thư quả thật là si mê..

Tiêu Duệ khinh thường bĩu môi:
‎- Công chúa Trác Mã, lời này không cần nói thêm nữa, không có ý nghĩa gì… Mấy ngày nay, hơn mười ‎người đến Tiêu gia cầu hôn, ai cũng nói xuất phát từ thật tình. Đáng tiếc, tỷ tỷ nhà ta cũng không xuất ‎đầu lộ diện, làm sao tới nhiều người ngưỡng mộ như vậy? Cực kỳ buồn cười.

‎…
‎…
Trác Mã phẫn nộ mà đi.



Tiêu Duệ cũng không để ở trong lòng, nhưng chờ hôm sau hắn tan triều trở về, đã thấy thanh niên Tán ‎Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết si ngốc quỳ gối ngoài cửa Tiêu gia, nói nếu Tiêu Nguyệt không ‎đáp ứng hắn liền không đứng dậy.

Tiêu Duệ lạnh lùng cười rộ lên trong lòng:
‎- Còn bảo thủ ứng phó kiểu rách nát này?

Tiêu Duệ không để ý đến hắn, cũng dặn đám hạ nhân không cần để ý tới. Chỉ có điều Tiêu Duệ không có ‎nghĩa tới, Đô Tùng Mang Bố Kết quỳ suốt một ngày một đêm ngoài cửa Tiêu gia, cho dù người Thổ ‎Phiên khuyên can thế nào, hắn cũng không chịu rời đi.

Mãi đến giờ ngọ ngày thứ ba, hắn sức cùng lực kiệt, ngất ngoài cửa Tiêu gia, mới bị tùy tùng đỡ đi.

Cũng không tới hai ngày, hắn lại tới nữa, vẫn như cũ, đi tới Tiêu gia không nói một lời quỳ rạp xuống, cúi ‎đầu không nói, dẫn tới vô số người đứng xem.

Chuyện tình Tán Phổ Thổ Phiên quỳ gối ngoài cửa Tiêu gia cầu hôn, chợt trở thành tin tức đứng đầu ‎trong thành Trường An, rất nhiều người đều chạy tới xem náo nhiệt, tiếng động ồn ào trước cửa Tiêu gia.

Tiêu Duệ đứng ngoài viện, tiếng động ồn ào truyền tới từ cửa, rốt cuộc không kìm nổi, hầm hầm lao ra ‎phủ, để hai hộ vệ người Bặc nâng Đô Tùng Mang Bố Kết quỳ sắp mất tri giác vào phủ.

Tiêu Duệ cười lạnh:
‎- Thổ Phiên Vương, ngài không để ý thể nhiên như thế coi như là dụng tâm lương khổ…

Đô Tùng Mang Bố Kết hồn nhiên không để ý lời Tiêu Duệ nói, chỉ quật cường cúi đầu ngồi ở kia, hồn ‎nhiên một bộ lợn chết không sợ nước sôi tư thế không đạt được mục đích không bỏ qua.

‎- Hừ, ngài thích tỷ tỷ nhà ta? Như vậy, ngài nói thật ra xem, ngài thích nàng cái gì? Biết tính tình nàng ‎như thế nào? Ngài có biết năm nay nàng bao nhiêu tuổi? Buồn cười.
Tiêu Duệ lại cười lạnh một tiếng.

Đô Tùng Mang Bố Kết ngẩn ra, trong lòng cũng có chút chần chừ: đúng vậy, chính mình thích nàng cái gì?

Chẳng lẽ, chính mình cũng giống như những người đó, nhìn trúng quyền thế của Tiêu Duệ? Không, ‎không, không phải, Đô Tùng Mang Bố Kết rất nhanh liền phủ định ngờ vực vô căn cứ của mình. Nhưng ‎hắn quả thật nghĩ không ra đến tột cùng hắn thích Tiêu Nguyệt cái gì, chỉ có điều khuôn mặt Tiêu Nguyệt ‎ngày một rõ, khuôn mặt quyến rũ như nước quanh quẩn trong lòng hắn xua đi không được, khiến hắn tim ‎đập và tâm động.

Chưa từng có một cô gái có thể khiến cuộc sống hàng ngày của hắn khó khăn đến như vậy.

Tâm niệm vừa chuyển, thật lâu sau, hắn vẫn cúi đầu nói:
‎- Ta không biết.

‎- Ta là thật lòng… xin…
Đô Tùng Mang Bố Kết ngẩng đầu lên run giọng nói.

Tiêu Duệ bĩu môi:
‎- Gia tỷ tuyệt đối sẽ không gả cho người Thổ Phiên, tuyệt đối không có khả năng, ngài vẫn nên chết tâm ‎này đi.

Thân thể Đô Tùng Mang Bố Kết run lên, đột nhiên lớn tiếng nói:
‎- Người Thổ Phiên thì làm sao vậy? Lúc trước công chúa Văn Thành gả vào Thổ Phiên, trở thành quốc ‎mẫu Thổ Phiên kính ngưỡng…

‎- Câm miệng.
Tiêu Duệ căm tức nói:
‎- Tỷ tỷ của ta là tỷ tỷ của ta, không phải công chúa Đại Đường, tuyệt đối không làm vật hi sinh chính trị. ‎Hơn nữa, tuy rằng ngài là Tán Phổ Thổ Phiên trên danh nghĩa, nhưng tính cảnh của bản thân chính ngài ‎chẳng lẽ không rõ ràng sao? Chẳng lẽ ta còn có thể cho phép tỷ tỷ nhà ta theo ngài đi Thổ Phiên nơi ‎hoang dã này, đi tới chỗ hàng ngày phải lo lắng đề phòng sao? Cho dù hoàng đế Đại Đường thả ngài về ‎Thổ Phiên, ngài có thể như thế nào? Thổ Phiên Vương, ngài nhanh chóng trở về, nếu như tiếp tục giằng ‎co, đừng trách Tiêu mỗ không khách khí.

‎…

‎…

Đô Tùng Mang Bố Kết lảo đảo rời khỏi Tiêu gia, một đường thất hồn lạc phách về tới phủ đệ mình ở lại, ‎đóng cửa không ra.

‎- Cho dù là hoàng đế Đại Đường thả ngài trở về Thổ Phiên, ngài có thể như thế nào? Thổ Phiên Vương, ‎ngài nhanh chóng trở về, nếu như lại tiếp tục giằng co, đừng trách Tiêu mỗ không khách khí.

Từng lời Tiêu Duệ giống như kim đâm sâu vào trong tâm hồn và phế phổi hắn, đúng vậy, ta là một phế ‎vật vô dụng, ta là một con rối, ta…

Đô Tùng Mang Bố Kết điên loạn gầm rú trong phòng, tay nắm lấy tóc tai hỗn độn của mình, tình trạng ‎tựa điên cuồng.

‎- Mấy năm nay, ta đã làm cái gì…
Đô Tùng mang Bố Kết dần dần bình tĩnh trở lại, thì thào tự nói:
‎- Ta trở lại Thổ Phiên thì như thế nào? Lại làm con rối Thổ Phiên Vương mười năm hai mươi năm nữa, ‎mãi đến khi chết già trong thành La Ta?

Sắc mặt Đô Tùng Mang Bố Kết trắng bệch, hắn đẩy cửa phòng ra, lảo đảo một chút.

Trác Mã mang theo vài tùy tùng vội vàng lại đỡ hắn, lại bị hắn dùng lực bỏ qua.

‎- Vương huynh, chỉ là một cô gái người Đường, huynh cần gì như thế…
Trác Mã cau mày, bím tóc đen nhánh trên đầu run rẩy giật mình.‎
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.