Chương trước
Chương sau
Lý Long Cơ thầm nghĩ, trẫm đã hết lòng với ngươi, giờ phút này, lẽ nào, ngôi vị thái tử đã không thuộc về ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn ở trước mặt trẫm…
Lý Tông chậm ngẩng đầu, nhìn phụ hoàng cao cao tại thượng, một chút oán giận và ác độc chợt lóe rồi biến mất trong ánh mắt.
Làm một hoàng tử tuổi trẻ triển vọng nhất của Lý Long Cơ, bất kể thế nào Lý Tông cũng không tiếp thụ được, không ngờ Lý Long Cơ gạt bỏ đề nghị của triều thần như thế, thà rằng chọn một tên hoàng mao tiểu tử, cũng không chịu lập mình làm thái tử.
Hắn là trưởng hoàng tử, là người duy nhất văn võ song toàn tương lai có thể thành tựu về văn trì võ công trong thế hệ thứ hai của hoàng gia. Nhưng mà, hắn lại bị tước đoạt một cơ hội này. Vì cái gì, rốt cuộc là vì cái gì? Lý Tông đang phẫn nộ mà rít gào trong đáy lòng, thần sắc hơi có chút vặn vẹo và co giật.
Lý Tông hít một hơi thật sâu, dư quang nơi khóe mắt phát hiện thần sắc vô cùng lo lắng của Bùi Khoan.
- Phụ hoàng, nhi thần nghĩ rằng, Tiêu Duệ phạm vào trọng tội, nên nghiêm trị, răn đe.
Lời nói của Lý Tông khiến Lý Long Cơ và văn võ toàn triều lắp bắp kinh hãi.
Thạch Bảo thành bị vây, khi mấy vạn người đang bao vây, Tiêu Duệ chẳng những giữ được mình bình an, vả lại còn bảo toàn hơn ngàn tên sĩ tốt Đại Đường, hơn nữa, tập sát mấy ngàn quân Thổ Phiên trong cảnh nội Thổ Phiên, còn bắt Thổ Phiên Vương làm tù binh, mỗi một sự kiện đều là công tích lớn có thể lưu danh sử sách, như thế nào còn muốn trị tội?
Có phải Lý Tông tức giận tới hỏng rồi không? Chúng thần đều nghĩ như thế.
Mà ngay cả Bùi Khoan đều thầm thở dài một tiếng, nghĩ thầm: Khánh Vương à Khánh Vương, giờ khắc này, ngài nói lời công kích Tiêu Duệ, thật là không khôn ngoan.
Ánh mắt âm trầm của Lý Tông đặt trên người Tiêu Duệ, đã thấy khóe miệng Tiêu Duệ hiện lên một tia cười lạnh và trào phúng, không khỏi cả giận nói:
- Phụ hoàng, nhi thần đề nghị, đoạt đi chức quan tước vị của Tiêu Duệ, đẩy ra Ngọ Môn chém đầu thị chúng.
Lý Long Cơ lúc này nổi giận thật sự, hắn lạnh lung hừ một tiếng:
- Khánh Vương, ngươi nói mưu hại đại thần, đã xúc phạm vào pháp lệnh Đại Đường, nếu ngươi nói không ra một lý do, phụ hoàng cũng không thể tha ngươi.
Tiêu Duệ cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại không hề biến hóa, thản nhiên như trước. Sự “công kích” của Lý Tông đã sớm nằm trong dự kiến của hắn.
Lý Tông đứng dậy cất cao giọng nói:
- Phụ hoàng, chư vị đại nhân. Xin hỏi quân Thổ Phiên vây thành, hai quân giao chiến, lý nên chết trận cũng không để mất một tấc đất, sao có thể bỏ thành chạy trốn? Mà làm chỉ huy của quân đội Đại Đường, đại thần triều đình, Tiêu Duệ vứt bỏ thương binh chạy trốn một mình, sao có công gì? Nếu chủ tướng bỏ thành mà chạy không có tội ngược lại có công, chỉ sợ sẽ bại hoại kỷ cương quân pháp quân đội Đại Đường ta đi?
Chúng thần sửng sốt, thầm nghĩ lời này của Khánh Vương dường như cũng có đạo lý.
Thấy ánh mắt hoài nghi của chúng thần đặt lên thân mình, lại thấy ánh mắt hung hăng của Lý Tông tập trung lên bản thân, Tiêu Duệ không khỏi lạnh giọng cười nói:
- Hoàng thượng, chư vị đại nhân, quân ta rút quân từ Vị Châu chính là ý chỉ hoàng thượng, sau khi Tiêu Duệ nhận được quân lệnh lui binh của Hoàng Phủ Duy Minh đại nhân liền dẫn quân rời khỏi Thạch Bảo thành, làm sao lại trở thành tướng bên thua bỏ thành mà chạy?
Tiêu Duệ càng nói càng mãnh liệt, âm thanh lớn lên:
- Nếu Khánh Vương điện hạ nói tới đây, Tiêu Duệ thật ra nghĩ muốn thỉnh giáo Khánh Vương điện hạ, vì sao lính liên lạc đến Thạch Bảo thành báo quân lệnh lui binh lại tới chậm mấy ngày? Nếu đại quân ở Vị Châu đồng thời báo tin với Thạch Bảo thành, quân ta sao có thể bị mấy vạn binh mã Thổ Phiên vây khốn trong một tòa Thạch Bảo thành?
- Hoàng thượng, xin tra rõ việc này, cho các tướng sĩ bỏ mình một công đạo.
Tiêu Duệ khom người xuống thi lễ, sắc mặt trướng đỏ lên.
Tiêu Duệ vừa xúc động khẳng khái thổ lên xong, ít nhất có một nửa triều thần rõ ràng vài phần. Điều này tất nhiên là Hoàng Phủ Duy Minh được mệnh lệnh của Khánh Vương, cố ý để quân coi giữ Thạch Bảo thành biết quân lệnh rút quân muộn vài ngày, sau đó để cho quân đội Thổ Phiên có nguyên vẹn thời gian trở về lấy phía tây Xích Lĩnh...
Mọi người kĩnh hãi, thầm nghĩ tâm địa Khánh Vương này thật độc ác, đây là muốn đưa Tiêu Duệ vào chỗ chết!
Ánh mắt Tiêu Duệ phẫn nộ mà âm trầm phóng lại, Lý Tông có chút hoảng hốt, né qua lớn tiếng nói:
- Việc này không thể nào tra được, Vị Châu cách Thạch Bảo thành đường xá xa xôi, trì hoãn trên đường cũng là có thể.
Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng, đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Lý Long Cơ:
- Hoàng thượng, bây giờ lính liên lạc ngày đó ở chỗ thuộc hạ của thần, rõ ràng là Hoàng Phủ Duy Minh cố ý dặn hắn chậm một ngày mới tới Thạch Bảo thành truyền lệnh... Xin hoàng thượng minh xét!
Lý Long Cơ căm tức liếc Lý Tông một cái, trong lòng tự nhủ trẫm thật vất vả mới trấn an được Tiêu Duệ, ngươi lại chủ động khiêu khích, như thế rất tốt, chính mình dùng đá đập lên chân mình, ngược lại bị Tiêu Duệ cho một cái bạt tai.
Lý Long Cơ do dự một chút, vẫn chậm rãi nói:
- Được, Lý tướng, việc này do ngươi tới xét xử.
Lý Lâm Phủ tiến lên khom người:
- Thần tuân chỉ.
Thân thể Lý Tông hơi chấn động, nhưng hắn lập tức liền tỉnh táo lại. Hắn cũng không hề sợ hãi, cho dù tra được trên đầu Hoàng Phủ Duy Minh, hắn cũng có tin tưởng rũ bỏ làm bản thân trong sạch.
- Phụ hoàng, quan trọng hơn là, Tiêu Duệ tự tiện tiến vào cảnh nội Thổ Phiên, tự tiện tiêu diệt quân Thổ Phiên, còn bắt Thổ Phiên Vương làm tù binh... Phụ hoàng, chư vị đại nhân, trước mắt Đại Đường ta và Thổ Phiên đã nghị hòa chuẩn bị hòa thân, hành động lần này của Tiêu Duệ không khác công khai khiêu khích, tuyên chiến với Thổ Phiên, đây chẳng phải là đặt phụ hoàng và triều đình Đại Đường vào chỗ bội bạc?
Lý Tông nói từng chữ.
Trên điện một mảnh xôn xao.
Lời này của Lý Tông thật sự nói ra lo lắng của một số người, bao gồm đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Bùi Khoan. Nhưng Chương Cừu Kiêm Quỳnh là đại cữu ca (anh rể) của Tiêu Duệ, cho dù trong lòng nghi ngờ hành vi của Tiêu Duệ, cũng sẽ không đứng ra mưu hại hắn.
Bùi Khoan khom người ra khỏi hàng:
- Khánh Vương điện hạ nói có lý, hiện nay Đại Đường ta và Thổ Phiên nghị hòa, Tiêu Duệ đây chẳng phải là lại khơi mào chiến tranh giữa Đường Phiên? Đến lúc đó, không chỉ có triều đình phải hao tổn lượng lớn thuế ruộng, còn có thể tạo thành sinh linh đồ thán...
Tiêu Duệ đột nhiên cười phá lên:
- Chư vị đại nhân, với người Thổ Phiên có tín nghĩ gì có thể giảng? Từ thời Thái Tông hoàng đế, công chúa Đại Đường hòa thân với người Thổ Phiên đếm không hết, nhưng quân đội Thổ Phiên có từng đình chỉ bước chân bắt người cướp của ở Đại Đường? Nghị hòa? Như vậy, ta thỉnh giáo Bùi đại nhân, nếu Đường Phiên đã nghị hòa, vì sao mấy vạn đại quân Thổ Phiên công Thạch Bảo thành mà quân ta coi giữ, không đưa chúng ta vào chỗ chết không buông tay?
Bùi Khoan ngẩn ra, cúi đầu nói:
- Đó là phản quân Thổ Phiên gây ra.
- Phản quân?
Tiêu Duệ cười lạnh:
- Ngày đó Tiêu Duệ ở Thạch Bảo thành xem ra, mấy vạn quân đội Thổ Phiên, ở giữa còn có vương kỳ Tán Phổ Thổ Phiên trong đó, làm sao có thể là phản quân?
Bùi Khoan nhíu mày:
- Cho dù Thổ Phiên khởi binh, ngươi tự tiện bắt Tán Phổ Thổ Phiên làm tù binh, cũng thật không ổn, có hiềm khích khơi mào chiến tranh.
Nghe lời này của Bùi Khoan, Tiêu Duệ không kìm lòng nổi mà cười ha ha, khóe miệng hiện ra một tia trào phúng:
- Ai nói Tiêu Duệ bắt Tán Phổ Thổ Phiên làm tù binh đâu? Trước mắt Quốc tướng Thổ Phiên Đỗ Tán mưu nghịch, Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết đang trong quá trình lẩn trốn may mắn gặp dịp được Tiêu Duệ cứu thôi, mà Tán Phổ Thổ Phiên là tự nhiên theo bản quan quay về kinh gặp mặt hoàng thượng cầu cứu, có quan hệ gì với Tiêu Duệ đâu?
...
...
Trải qua một hồi như vậy, chuyện tình Lý Long Cơ sắc lập Lý Kỳ làm thái tử ngược lại thuận lợi thông qua. Hoặc là nói, chúng thần vừa thấy chuyện không thể ngăn, Thịnh Vương nhập chủ Đông Cung đã thành kết cục đã định, ai còn nguyện ý đi làm loại người xấu này?
Lúc này Lý Long Cơ tuyên bố mấy đạo chiếu thư.
Một là chiếu thư Thịnh Vương Lý Kỳ làm thái tử.
Hai là chiếu thư ca ngợi phong thưởng Tiêu Duệ và 300 tướng sĩ Võ lâm quân. Tiêu Duệ được nhậm mệnh làm Chiêm sự thái tử, hữu vệ Võ lâm tướng quân, trở thành Thủ tịch phụ thần của thái tử mới, còn nắm giữ toàn bộ binh quyền cấm cung như trong dự liệu. Mà chức vị Hàn lâm học sĩ và Lễ bộ thị lang tiếp tục kiêm nhiệm, về phần Trung dũng hầu tước đã phong thưởng ra ngoài kia, Lý Long Cơ tự nhiên là không tốt thu hồi lại.
Lý Quang Bật và Lý Tự Nghiệp, còn có Lệnh Hồ Xung Vũ, ba người dưới sự hết lòng của Tiêu Duệ, tiến vào Hữu vệ Võ lâm quân làm Kiên quyết đô úy ngũ phẩm hạ cấp. Lệnh Hồ Xung Vũ không cần nói, theo lý, Lý Quang Bật và Lý Tự Nghiệp, vẫn cần lại trở về trong quân mới có thể phát huy kỳ tài, nhưng tạm thời Tiêu Duệ còn chứa một chút tâm tư, sau khi do dự thật lâu vẫn lưu hai người ở bên cạnh mình.
Chiếu thư thứ ba là về Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết. Lý Long Cơ sắc phong Đô Tùng Mang Bố Kết làm Khai phủ nghi và Tam ti, Thổ Phiên Vương nước phụ thuộc, cũng ban thưởng một tòa trạch viện, ban cho một số thị nữ theo người, an ủi hắn tạm thời ở Trường An, chờ thời cơ chin muồi liền xuất binh trợ giúp trở về nước.
Mà đạo chiếu thư cuối cùng làm người ta khiếp sợ.
Lý Long Cơ phong Lý Tông làm Hà Lũng Quận vương, Trấn tây Đại tướng quân, nhận 6 châu cùng chỉ huy binh mã một trấn Lũng Hữu, ngay hôm đó rời kinh đi nhậm chức.
...
...
Tiêu Duệ ra điện phủ triều hội, yên lặng bước ra ngoài cửa cung. Giờ phút này, hắn sốt ruột về phủ đoàn tụ với mấy cô gái mình yêu thích. Tiêu Duệ gần như có thể tưởng tượng ra được, sau khi nhận được tin tức hắn “bỏ mình” ngày đó, Dương Ngọc Hoàn chúng nữ bi thương muốn chết, buồn bã thảm thiết.
Về phần Khánh Vương Lý Tông liên tục mưu hại mình, Tiêu Duệ hiểu được, chính mình tạm thời lật ngã hắn. Nhưng --- trong lòng Tiêu Duệ nghĩ tới ngày đó ở trong A Lệ thành, lời lão thần côn Dương Lăng nói, khóe miệng không khỏi hiện lên một tia âm trầm.
- Tỷ phu!
Một âm thanh run rẩy truyền qua.
Tiêu Duệ chậm rãi dừng bước, quay đâu lại.
Thấy khuôn mặt thanh tú của Lý Kỳ đỏ lên, đôi mắt đỏ ngầu, đứng cách đó không xa, thân thể hơi có chút run rẩy.
Tiêu Duệ cười cười:
- Thịnh Vương ---- à không, thái tử điện hạ, lâu ngày không thấy.
Lý Kỳ rốt cuộc không khống chế được “con sóng mãnh liệt” trong lòng mình, không kìm nổi nước mắt tràn mi mà ra, hắn hô to một tiếng “tỷ phu”, không ngờ nhào tới giống như bé gái.
Rốt cuộc mãn nguyện trở thành thái tử Đại Đường!
Lý Kỳ hiểu được, nếu không phải Tiêu Duệ trở về, có lẽ ngày này còn có thể kéo dài vô hạn. Trong lòng thiếu niên giờ phút này, Tiêu Duệ đã không đơn giản là phụ thần của hắn, còn là lực lượng chống đỡ hắn đi tới.
Cảm nhận được tình cảm thật sự và sự hưng phấn của thiếu niên Lý Kỳ đối với mình, Tiêu Duệ cũng không khỏi có chút cảm khái. Hắn ôm Lý Kỳ ở một chỗ, nhẹ nhàng mà an ủi bình ổn tâm tình kích động của hắn. Cách đó không xa, Võ Huệ Phi được một đám cung nữ vây quanh, thấy hai người ôm nhau gắt gao, vui mừng mà nở nụ cười.
- Tử Trường.
Võ Huệ Phi chậm rãi đi tới.
- Bái kiến mẫu phi.
Tiêu Duệ nhẹ nhàng đẩy Lý Kỳ ra, hành lễ xuống.
Võ Huệ Phi đang nhìn con rể sống sót sau tai nạn này của mình, cây trụ lực lượng và tinh thần duy nhất của thái tử Lý Kỳ, đôi mắt cũng đỏ lên, thở dài một tiếng:
- Trở về là tốt rồi. Mau rời cung đi thôi, Nghi nhi các nàng chờ ngoài cửa cung đã lâu.
Tiêu Duệ gật đầu, nỗi nhớ nhà giống như mũi tên, cúi người thi lễ liền muốn rời khỏi.
Lý Kỳ cũng theo sát phía sau, quay đầu lại cười nói với Võ Huệ Phi:
- Mẫu phi, con cũng trở về, tỷ phu đã trở lại, ai còn dám ức hiếp con?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.