Chương trước
Chương sau
Ngón ngọc tay nhỏ dài xanh nhạt của Đằng Không chỉ vào Lý Tông:
- Khánh Vương, không nên cho rằng hoàng tử là có thể tùy ý làm bậy. Ngươi đánh chủ ý gì, trong lòng chúng ta đều hiểu được. Hừ, ngươi vẫn nên nhanh chóng thả Tôn Công Nhượng ra cho ta…
Đường đường thân vương điện hạ, bị một tiểu nha đầu chỉ vào mũi chất vấn, Khánh Vương Lý Tông tự cảm thấy bản thân luôn tốt đẹp làm sao có thể chịu được. Hắn hơi lùi lại phía sau một bước, sắc mặt đỏ lên trách mắng:
- Câm miệng! Làm càn! Người tới, đuổi nàng ra khỏi phủ cho ta!
Mày liễu trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Đằng Không dựng lên, hừ một tiếng.
Một đám người hầu Khánh Vương phủ sắc mặt xấu hổ xúm lại, vây quanh Lý Đằng Không ở giữa. Đúng lúc này, một thị nữ vội vàng báo lại:
- Điện hạ, Lý tướng tới chơi!
Lý Tông biến sắc, ánh mắt dữ tợn liếc mắt trừng Lý Đằng Không, mở xiêm áo:
- Mời!


Lý Lâm Phủ không mặn không nhạt khách sáo vài câu với Lý Tông, lại giả ý “răn dạy” Lý Đằng Không vài tiếng, lúc này mới mang theo Lý Đằng Không không tình nguyện rời khỏi Khánh Vương phủ mà đi. Ra khỏi cửa Khánh Vương phủ, thấy Lý Đằng Không vẫn một vẻ tức giận, Lý Lâm Phủ không khỏi nhẹ giọng cười:
- Tốt lắm, Không nhi, trước mặt phụ thân còn muốn diễn trò sao?
Lý Đằng Không cười ranh mãnh:
- Cha, sao ngài biết Không nhi đến Khánh Vương phủ?
Lý Lâm Phủ thở dài một tiếng:
- Không nhi, từ sau khi Tiêu Duệ gặp chuyện không may, nhất cử nhất động của mấy đứa bé Tiêu gia các con đều ở trong mắt phụ thân, phụ thân sao có thể trơ mắt nhìn các con chịu thiệt. Đúng rồi, trở về nói cho Lý Nghi, việc này giao cho ta đến làm, sáng sớm ngày mai, cha liền tạo áp lực Vạn Niên huyện và Bộ hình, để cho bọn họ đánh cờ lớn lùng bắt toàn thành…
Lý Đằng Không nhớ tới Tiêu Duệ không khỏi tiếp tục bi thương, một đầu ngả vào trong lòng Lý Lâm Phủ, khóc hu hu nức nở. Nhất thời Lý Lâm Phủ cũng không ngừng thương cảm, nhẹ nhàng vỗ về đầu vai Lý Đằng Không nhẹ giọng an ủi.
======================================
Chợt trái chợt phải, chợt đông chợt tây, không biết từ lúc nào ở giữa mùa hè này, trên vùng thảo nguyên bao la nửa bên ranh giới đông nam Thổ Phiên, đột nhiên xuất hiện một đội quân Đường thần bí mà điên cuồng, nghe nói là dưới sự dẫn đầu của Lễ bộ thị lang Đại Đường Tiêu Duệ, tấn công tiêu diệt quân Thổ Phiên đồn trú khắp nơi, nhưng không mảy may đụng tới dân chăn nuôi Thổ Phiên.
Sau khi Quốc tướng Đỗ Tán nhận được tin tức, lúc triệu tập đại quân tiến hành vây đuổi chặn đường trên toàn bộ tuyến đường đi thông Lương Châu, lại nhận được tin cấp báo đến từ Mã Khúc quân Đường thường qua lại phía Tây Nam.
Mà sau khi Thổ phiên chia binh truy kích phía tây, Cửu Khúc phía sau quân đội Thổ phiên lại có dấu vết vó ngựa quân Đường bước qua.
Trong vòng mười ngày ngắn ngủi, Tiêu Duệ mang theo 300 Võ lâm quân Đại Đường tung hoành nửa bên cao nguyên Thổ Phiên qua lại như gió, đánh một thương lại đổi một chỗ khác, trên ranh giới Thổ Phiên rộng lớn ít người, đùa giỡn mấy vạn binh mã Thổ Phiên trong lòng bàn tay. Hành tung quân Đường quá mức quỷ dị, các cấp báo lần lượt báo cáo tới La Ta thành, điều này làm cho cao tầng Thổ Phiên hoài nghi không chỉ có một đội quân Đường tiến vào cảnh nội Thổ Phiên.
Cao tầng Thổ Phiên vừa phái sứ thần tới nha môn ba Tiết độ sứ Lũng Hữu Sóc Phương và Kiếm Nam Đạo giáp giới Đại Đường và Thổ Phiên, mãnh liệt kháng nghị Đại Đượng tự tiện phái binh xâm nhập Thổ Phiên, bắt đi Tán Phổ Thổ Phiên; vừa điều động binh lực một đường từ cao nguyên bắc bộ Thổ Phiên và biên cảnh Tây Vực, bố phòng chung quanh ý đồ tiêu diệt quân Đường xâm phạm trong đất nước Thổ Phiên.
Mà đồng thời, cảnh nội Thổ Phiên đã phát tán một tin tức kinh thiên ra xung quanh: Quốc tướng Đỗ Tán mưu phản, Tán Phổ thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết suýt nữa bị hại, dưới sự giúp đỡ của quân đội Đại Đường đã đi tới Đại Đường cầu cứu, kêu gọi quân dân Thổ Phiên nổi lên cần vương vân vân.
Chỉ 300 binh mã, lại khiến cho mấy vạn binh mã Thổ Phiên điều động mệt mỏi – cho dù mấy ngày nay Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết bị Tiêu Duệ cưỡng ép, cũng không thể không tán phục bổn sự và đảm lượng Tiêu Duệ.
Tuy rằng Tiêu Duệ cũng không tinh thông binh pháp thao lược gì, nhưng hắn có Lý Tự Nghiệp và Lý Quang Bật hai gã trợ thủ tinh thông binh pháp thao lược. Lý Quang Bật nói rất đúng, mặc dù bọn họ có 300 người, lấy lực 300 người đối mặt với toàn bộ cơ quan quốc gia Thổ Phiên vây đuổi ngăn chặn, nhìn qua vạn phần nguy hiểm thực tế lại không có gì. Trên ranh giới phía nam Thổ Phiên rộng rãi ít người này, 300 người muốn ẩn nấp tung tích rất dễ dàng, vả lại bọn họ ngựa nhanh như gió, qua lại tự nhiên, chờ quân đội Thổ Phiên kịp phản ứng, bọn họ đã sớm rời khỏi tới một địa phương khác.
Đương nhiên, tin tức quân Đường xuất hiện từ chỗ tàn binh Thổ Phiên nào đó báo tới La Ta thành, quân lệnh lại truyền ra từ La Ta thành, đến khi quân Thổ Phiên bắt đầu vận động truy đuổi, đây không phải ngày một ngày hai có thể hoàn thành mà thời gian này đủ để 300 người này của Tiêu Duệ làm nhiều chuyện.
Ngày đó sau khi tập kích bất ngờ Mã Khúc, Tiêu Duệ lại dẫn quân tập kích một đồn trú quân khác ở ngoài trăm dặm. Ở nơi này thay ngựa bổ sung cấp dưỡng xong, sau đó lại ngoài dự đoán của mọi người quay đầu lại đi vòng vèo, ẩn thân vài ngày trong một thung lũng bí ẩn, chờ đại quân Thổ Phiên chậm rãi rời khỏi phía đông, sau đó bố phòng tuyến đường phía tây, Tiêu Duệ lại cao giọng biểu diễn phía đại quân Thổ Phiên, lửa đốt một kho lúa của người Thổ Phiên ở giữa chốn xưa của Thổ Dục Hồn và Lương Châu Đại Đường.
Quân đội Thổ Phiên nghe thấy báo lại trở về. Nhưng tiếp theo, qua vài ngày, phía tây Mã Khúc lại có quân Đường tập kích đồn trú quân Thổ Phiên.
Tuần hoàn lập lại như thế mấy lần, khiến cho quân đội Thổ Phiên mấy vạn người mệt mỏi, không ngừng phẫn nộ. Mà cũng bởi như thế, mới thúc đẩy cao tầng Thổ Phiên nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không thể không tin tưởng Tán Phổ Thổ Phiên thật sự ở trong quân Đường… Bắt đầu triệu tập quân đội cả nước, tiến hành bố phòng toàn bộ Nam Bích Thổ Phiên, đánh cờ hiệu cứu vớt Tán Phổ, chuẩn bị toàn diệt bộ đội Tiêu Duệ thuộc về quân Đường.
Đỗ Tán làm sao đáp lại lời đồn trong nước và ổn định nội địa không đề cập tới, nhưng lúc quân đội Thổ Phiên từng bước tung lưới hình thành bố cục, 300 người Thổ Phiên sớm đã xông ra khỏi vòng vây của người Thổ Phiên, dọc theo cổ đạo Khang Ba, một đường chạy vội xuôi nam, dần dần tới gần biên giới Kiếm Nam Đạo Đại Đường và khu bắc tuyến Nam Chiếu.
Mười lăm ngày sau, khu biên cảnh ổn định.
Mặt trời gay gắt treo trên cao, Tiêu Duệ ngồi ở trên ngựa, thuận tay lau mồ hôi trên trán, roi ngựa trong tay chỉ vào một bình nguyên thấp rộng lớn giữa một số dãy núi nguy nga bao quanh, cất cao giọng nói:
- Xung Vũ, đó chính là Thoán khu. Không nghĩ tới, lúc này chúng ta đi ngang qua Nam Bích Thổ Phiên, mắt thấy đã đi vào Thoán khu.
Lệnh Hồ Xung Vũ khom người cười:
- Đại nhân, chúng ta an toàn, rốt cục đã trở lại.
Đột nhiên, Lý Tự Nghiệp thân trên trần trụi bỗng nhiên nhảy xuống, nằm sấp lắng nghe một hồi, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đứng dậy vội vàng nói:
- Đại nhân, không tốt, ít nhất có khoảng ngàn binh mã chạy tới từ phía sau chúng ta!
Tiêu Duệ cả kinh, người Thổ Phiên?
Nhưng rèn luyện lâu dài đã làm tâm tính của hắn kiên nghị dị thường. Hắn cũng không có bối rối, chỉ phất phất tay giống như dĩ vãn, trầm giọng nói:
- Không cần sợ, lên ngựa, phi nhanh vào Thoán khu!
============================
Trong trường đua ngựa hoàng thành Trường An, Lý Long Cơ thân mình áo lót màu vàng sáng, mang theo một đám thái giám mồ hôi như mưa phóng ngựa chơi mã cầu. Mã cầu là một loại trò chơi quý tộc người Đường rất yêu thích. Người ở trên ngựa vận động vung đánh bóng, giống như chơi bóng đá đời sau chia làm hai đội tiến hành đối kháng, phàm là đánh bóng tiến vào cầu môn đồi phương là thắng một điểm, người nhiều điểm tích là thắng lợi.
Lý Long Cơ là cao thủ chơi mã cầu, chỉ có điều mấy năm gần đây bởi vì tuổi tác, loại hứng thú trò chơi này giảm bớt thật lớn.
Ngày hôm đó bởi vì Võ Huệ Phi đột nhiên sinh ra hứng thú muốn xem mã cầu, hoàng đế Đại Đường không phục tuổi già vì giành được niềm vui của nữ nhân yêu mến, liền tự mình mang theo đội thái giám trong cung mình thường ngày huấn luyện nghiêm chỉnh, cùng phụ thân của quỷ đoản mệnh Dương Hồi là Phò mã Đô úy Dương Thận Giao dẫn đầu đội mã cầu của quyền quý Trường An triển khai trận đấu đối kháng.
Dương Thận Giao là người am hiểu mã cầu nhất trong đám quý tộc Đại Đường, kỹ xảo rất giỏi. Lại nói tiếp, hắn có thể lên làm phò mã, tám phần cũng liên quan tới mã cầu này. Hắn phát tài, cùng loại phát tài với Cao Cầu thời Tống, chỉ có điều hắn chẳng qua là một Phò mã Đô úy không dùng đến, kém quá xa so với gian thần Cao thái úy quyền thế ngút trời hậu bối.
Tuy rằng mặt trời chói chang, nhưng nhìn thấy hoàng đế hào hứng tăng cao, đám người Dương Thận Giao không thể không cẩn thận ứng phó. Trước mắt không thể thắng, cũng không thể khiến cho bản thân hoàng đế nhận ra một phương có ý nhường nhịn. Trận đấu này có vẻ kịch liệt so với đội Dương Thận Giao mà nói, cực kỳ không được tự nhiên và vất vả.
Lý Long Cơ một thân mồ hôi, lấy được nụ cười duyên khanh khách của Võ Huệ Phi. Hắn chậm rãi xuống ngựa rời khỏi trận đấu, dưới sự hầu hạ của cung nữ thái giám mới thở hổn hển từng ngụm, uống vào một ly trà ướp lạnh, đã thấy Cao Lực Sĩ vội vàng chạy tới từ ngoài trường ngựa, từ xa đã cao giọng hô:
- Hoàng thượng, hoàng thượng, việc lớn không tốt!
Lý Long Cơ nhướng mày:
- Cái gì, gào to cái gì?
Mồ hôi trên trán Cao Lực Sĩ lăn xuống cuồn cuộn, hắn thở hổn hển kịch liệt:
- Hoàng thượng, không tốt, Ngọc Chân điện hạ và Hàm Nghi công chúa điện hạ mang người tới một căn trạch viện trong thành của người trong Khánh Vương phủ…
Đuôi mày Lý Long Cơ nhảy dựng, lớn tiếng nói:
- Cái gì?
Cao Lực Sĩ thở dài, nói lên ngọn nguồn.
Thủ hạ của Lý Tông cũng không có lấy được thứ gì từ trên người Tôn Công Nhượng. Trước đó Lý Tông còn mệnh lệnh, chỉ cưỡng bức Tôn Công Nhượng hợp tác, không đến lúc vạn bất đắc dĩ không thể làm Tôn Công Nhượng mất mạng. Nhưng Tôn Công Nhượng là thương nhân nổi danh trong thành Trường An, răng miệng đóng chặt. Ngoài dự đoán của Thuần Vi Thần phụ tá Khánh Vương phủ, mặc cho người Khánh Vương phủ tra tấn hắn còn một hơi, hắn vẫn không hề mở miệng nói ra một phương thức làm rượu.
Mấy ngày nay, Thuần Vu Thư xem như dùng hết tất cả vốn liếng, cưỡng bức lợi dụ đánh đập, dùng hết đủ loại chiêu số, Tôn Công Nhượng giống như là một khối đá trong WC vừa thối lại vừa cứng.
Ngay lúc Thuần Vu Thư tiến thối lưỡng nan, người của Ngọc Chân rốt cục tìm được trạch viện bí mật giam giữ Tôn Công Nhượng. Nhận được mật báo của bọn thủ hạ, Ngọc Chân là Lý Nghi mang theo mười mấy tên thị vệ Yên La Cốc chạy tới trạch viện này, bị thị vệ Lý Tông Khánh Vương phủ gắt gao ngăn ngoài cửa.


Lý Long Cơ hung hăng dậm chận, giận dữ mắng mỏ một tiếng:
- Nghiệp chướng!
Chuyện Lý Tông mơ ước sản nghiệp Tiêu gia, Lý Long Cơ cũng có nghe thấy, nhưng hắn cũng không coi ra gì. Hắn thật không ngờ là, Lý Tông lại không từ thủ đoạn vội vàng như thế, mà phản ứng của Ngọc Chân và Tiêu gia, dường như cũng quá mức kịch liệt.
Lý Long Cơ khoát tay áo, muốn cho Cao Lực Sĩ đi ngăn lại cuộc đánh nhau dùng binh khí nhàm chán giữa hoàng tộc này, đột nhiên gặp ba tên tiểu thái giám va đụng nhau vọt lại đây.
- Hoàng thượng, Kiếm Nam Đạo cấp báo!
- Hoàng thượng, Lũng Hữu cấp báo!
- Hoàng thượng, Sóc Phương cấp báo!
Nắm cấp báo của Tiết độ sứ ba trấn trong tay, Lý Long Cơ vội vàng nhìn lướt qua, cả người đột nhiên chấn động, sắc mặt đột nhiên đỏ lên và cổ quái, lòng bàn tay lại run rẩy, quân báo trong tay loạng choạng, nhìn vẻ mặt Cao Lực Sĩ không đúng, thanh âm có chút vui mừng như điên và khàn khàn:
- Lão già kia, lão già kia, ngươi có biết phía trên này viết cái gì không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.