Chương trước
Chương sau
Về cái chết của Tiêu Duệ, Lý Mạo thờ ơ, cảm giác không sao cả, chỉ tiếc nuối. Đau lòng nhất đương nhiên là Thịnh Vương, Tiêu Duệ rời đi, tương đương tuyên bố hy vọng nhập chủ Đông Cung của Thịnh Vương tan biến; mà cao hứng nhất, nói chung chính là Khánh Vương Lý Tông.
Mấy ngày nay, tâm tình Lý Tông cực kỳ vui sướng. Thứ nhất, công lao trên quân công bạc của hắn lại tăng thêm một nét mực đậm, danh vọng ở triều đã ngày càng cao, trong rất nhiều hoàng tử của Lý Long Cơ đã không ai có thể so sánh. Thứ hai, mối họa lớn trong lòng là Tiêu Duệ cuối cùng đã hoàn toàn biến mất, điều này thật sự khiến hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đừng nhìn mặt ngoài hắn không coi Tiêu Duệ ra đâu, nhắc tới Tiêu Duệ hắn cười nhạt chẳng thèm ngó tới, nhưng thật ra trong đáy lòng, hắn vẫn có chút kiêng kỵ đối với Tiêu Duệ. Lực ảnh hưởng về tài lực của Tiêu Duệ, từ Ngọc Chân sau lưng, một thứ làm không tốt, Tiêu Duệ sẽ trở thành chướng ngại thật lớn trên con đường đi tới ngôi vua của hắn.
Bởi vậy, mặc dù mặc dù tâm tính Lý Tông trầm ổn hơn các hoàng tử khác như Lý Mạo, nhưng gần đây cũng có chút bộ dáng hí hửng, mỗi khi mời quyền quý trong triều ẩm yến, trong lời nói cử chỉ dường như mơ hồ tự cho mình là thái tử tương lai.
Kỳ thật, điều này cũng là một chủ ý Hộ bộ thượng thư Bùi Khoan cho hắn.
Làm cho hắn mượn cơ hội thử phản ứng hoàng đế một chút. nếu hoàng đế có chút bất mãn với sự “vênh váo tự đắc” của Khánh Vương, liền lập tức “thu liễm”, tiếp tục làm Khánh Vương điện hạ khôn ngoan hiểu chuyện lúc trước; nhưng nếu hoàng đế không phản ứng kịch liệt, điều này đã nói lên, cán cân lập thái tử đã nghiêng về phía Khánh Vương.
Nếu như vậy mà nói, dưới thời cơ thích hợp, Bùi Khoan đứng đầu đảng Khánh Vương, sẽ lại nhắc tới việc lập thái tử, hoàng đế vẫn không muốn tiếp tục lập thái tử, cũng khó có thể ngăn cản lễ pháp triều đình và “gia quy” do tổ tiên hoàng thất Lý Đường lập xuống. Lập thái tử chính là liên quan đến chuyện lớn giang sơn xã tắc, nơi nào có chuyện hoàng đế không lập thái tử? Trừ khi hoàng đế có thể thật sự trường sinh bất tử. Đương kim hoàng đế đã tại vị nhiều năm, cho dù xem từ góc độ nào, cũng không nên tiếp tục kéo dài.
Hoặc là nói, Bùi Khoan và Lý Tông làm quân cơ của Lý Long Cơ.
Chuyện này cũng tạm thời thôi.
Gần đây Lý Tông đang suy nghĩ một sự kiện khác, được một mưu sĩ Thuần Vu Thư trong phủ dẫn đường, ánh mắt tham lam của Lý Tông nhắm ngay sản nghiệp của Tiêu gia. Tiêu Duệ đã “xong đời”, Tiêu gia cũng chỉ còn có Lý Nghi và nữ tử mềm yếu quản lý sản nghiệp thật lớn của Tiêu gia thật khiến làm cho người ta đỏ con mắt! Nếu, nếu Lý Tông có thể “kế thừa” sản nghiệp khổng lồ của Tiêu Duệ, điều này đối với cuộc chiến hoàng quyền, không thể nghi ngờ sẽ có trợ lực thật lớn.
- Điện hạ, tiểu nhân đã tra rõ ràng, sản nghiệp Tiêu Duệ tổng cộng chia làm ba bộ phận. Thứ nhất là sản nghiệp trước kia dưới danh nghĩa Tiên Vu Trọng Thông Kiếm Nam Đạo, cùng sở hữu cửa hàng lương thực, tiệm trà, tửu lâu, ngân hàng tư nhân, thanh lâu hơn trăm chỗ cửa hàng. Thứ hai là tửu phường Tửu Đồ, tửu phường Tửu Đồ lấy Trường An Lạc Dương và Ích Châu làm trung tâm thiết kế hơn 60 chi nhanh ở các nơi trong Đại Đường, kinh doanh trải rộng Đại Đường cùng với Thổ Phiên Nam Chiếu và Tân La đám man di Tây Vực. Thứ ba Tiêu Duệ còn kinh doanh sản xuất đường từ Lĩnh Nam, hiện giờ đã dần dần thay thế Ngụy gia trở thành thương nhân đường lớn nhất Đại Đường…
Một trung niên nam tử kính cẩn nhỏ giọng nói trước mặt Lý Tông:
- Của cải nhà nào cũng không chỉ ngàn vạn quán đâu điện hạ!
Lý Tông hít một hơi sâu, mặc dù biết Tiêu Duệ có tiền, nhưng không nghĩ tới Tiêu Duệ còn có tiền tới như vậy, quả thực phú khả địch quốc!
Hắn hừ một tiếng lạnh lùng:
- Khó trách Tiêu Duệ lập tức quyên ra mấy vạn quán quân lương…
Dừng một chút, Lý Tông lại trầm giọng nói:
- Thuần Vu, mặc dù bổn vương có lòng muốn ăn hết sản nghiệp Tiêu gia nhưng trước mắt tất cả Tiêu gia vẫn do công chúa Hàm Nghi chủ quản. Nếu Hàm Nghi tìm tới chỗ phụ hoàng, chỉ sợ bổn vương cũng không dễ nói chuyện…
Mưu sĩ được gọi Thuần Vu Thư cười cười, tiến lên một bước cúi đầu nói:
- Điện hạ, Thuần Vu Thư có mấy câu không biết có nên nói hay không.
- Ngươi nói.
- Xin hỏi trong lòng điện hạ, ruột thịt xếp hạng nhất hay là nghiệp lớn của điện hạ xếp hạng nhất?
- Vô nghĩa! bổn vương đương nhiên coi trọng cốt nhục thân tình, nhưng điều này… không xung đột với tương lai của bổn vương!
- Nếu như vậy, Thuần Vu Thư liền cả gan nói thẳng. Sản nghiệp Tiêu gia thật lớn, mà Tiêu Duệ vừa chết, đám người Hàm Nghi công chúa không biết kinh doanh, tự nhiên sẽ không tiếp tục nắm sản nghiệp nhanh như vậy… Nếu như lúc này, điện hạ quyết dứt tay, thì dùng cái giá thật nhỏ lấy sản nghiệp Tiêu gia ---- về phần Hàm Nghi công chúa, qua vài ngày điện hạ không ngại dâng tấu hoàng thượng làm cho Hàm Nghi công chúa lập gia đình khác là được…
- Nói tiếp đi…
- Điện hạ, điện hạ có biết sản nghiệp Tiêu Duệ đều do một thương nhân tên là Tôn Công Nhượng vận động? Theo Thuần Vu Thư thăm dò, trong tửu phường Tửu Đồ có bốn thành thuộc về Tôn Công Nhượng…
Trước mắt Lý Tông sáng ngời, chậm rãi đứng dậy trầm giọng nói:
- Thuần Vu Thư, ý tứ là để bổn vương xuống tay với Tôn Công Nhượng kia?
- … Thuần Vu Thư, nếu ngươi làm xong chuyện này cho bổn vương. Ừ, bổn vương tất nhiên sẽ tiến cử ngươi, mưu cầu cho ngươi một chức quan thất phẩm.
Trên mặt Thuần Vu Thư không kìm nén được vui sướng thật lớn trong lòng, vội vàng khom người xuống thi lễ, run giọng nói:
- Đa tạ ân điển của điện hạ, Thuần Vu Thư nhất định sẽ gan não đầy đường chết vì điện hạ.
Khóe miệng Lý Tông lộ ra nụ cười, khoát tay áo:
- Đi theo bổn vương làm việc, người nào cũng có thể ăn không hết.
Nguyên bản Thuần Vu Thư là sĩ tử Lương Châu, người không có bối cảnh và chỗ dựa vững chắc, 5 năm trước đi Trường An tham gia khoa thi, năm thứ hai, năm thứ ba, liên tục hai năm vẫn không lấy được giấy thông hành cho mộng cầu tiến thân của hắn.
Vạn bất đắc dĩ dưới sự đề cử của người khác, hắn đầu nhập vào Khánh Vương Phủ, làm một kẻ thanh nhàn, thường viết công văn xử lý chút tạp vụ linh tinh trong Khánh Vương Phủ, nếu tiếp tục như vậy, cả đời này cũng sẽ không có tiền đồ gì.
Nhưng trước đó không lâu, cơ hội của hắn tới.
Trong lúc vô ý viết xuống một bài thơ có tài nhưng không gặp thời, làm cho Hộ bộ thượng thư Bùi Khoan đến Khánh Vương Phủ nhìn thấy. Bùi Khoan là người yêu tài thấy được trong thơ Thuần Vu Thư hành văn thanh nhã rất có linh khí, liền đề cử Thuần Vu Thư với Lý Tông. Trải qua một phen “thử nghiệm”, Thuần Vu Thư liền nhảy lên trở thành một số ít phụ tá bên người Lý Tông.
Mưu đồ xâm chiếm tài sản Tiêu gia là hành động đầu tiên sau khi Thuần Vu Thư trở thành thân tín của Lý Tông. Hoàn thành, hắn sẽ xoay mình thành danh, mà không hoàn thành, nói chung là đời này của hắn xong rồi, thậm chí, còn có họa sát thân.


Mấy ngày nay Tôn Công Nhượng cũng đau lòng. Tiêu Duệ ở trong lòng hắn, không chỉ là một người hợp tác, còn là một người bạn thân có thể tin cậy và chỗ dựa vững chắc. Chợt nghe tin dữ Tiêu Duệ “tráng niên sớm ra đi”, Tôn Công Nhượng gần như không thể tiếp nhận. Qua mấy năm, hai người đối xử chân thành, tín nhiệm lẫn nhau. Cho tới hôm nay, tửu phường Tửu Đồ từ một xưởng nhỏ trong thành Lạc Dương lúc trước, nhảy lên thành sản nghiệp rượu cực lớn trải rộng khắp Đại Đường, Tiêu Duệ từ một đệ tử nghèo túng trở thành nhân tài đứng đầu thương nghiệp Đại Đường mới xuất hiện, mà Tôn Công Nhượng cũng trở thành một trong số ít các thương buôn lớn của Đại Đường.
Tôn Công Nhượng là một thương nhân đặc biệt khác người, hắn không coi trọng ích lợi, mà là sân khấu buôn bán lớn hơn nữa. Trải qua mấy năm, là Tiêu Duệ mang tới cho hắn sân khấu rộng lớn, làm cho hắn có không gian có thể thi triển năng lực và tài cán lớn hơn. Càng làm cho hắn cảm động chính là, Tiêu Duệ đem sản nghiệp Tiên Vu Trọng Thông tất cả đều giao cho hắn vận hành, loại tín nhiệm này, kỳ thật nói lên hết thảy.
Trong lòng hắn, Tiêu Duệ đã tồn tại giống như thân nhân của hắn, điều này cũng làm cho mấy năm nay, Tôn Công Nhượng âm thầm thay Tiêu Duệ xử lý mọi việc nhà. Nhớ lại, từ phủ đệ Tiêu gia tới hạ nhân, việc lớn việc nhỏ, từ trong ra ngoài đều do Tôn Công Nhượng thay hắn đến chống đỡ xử lý.
Nói tóm lại, cho dù là Tôn Công Nhượng tín nhiệm Tiêu gia, hay là Tiêu gia tín nhiệm Tôn Công Nhượng đều là từng giọt từng giọt xây dựng lên trong thời gian dài, loại quan hệ siêu việt hợp tác bay lên trở thành quan hệ thân tình, đúng là vững chắc.


- Lòng Khánh Vương, người qua đường đều biết.
Sắc mặt Tôn Công Nhượng căng thẳng, đôi mắt đỏ lên lạnh lùng liếc Thuần Vu Thư:
- Thuần Vu tiên sinh, mặc dù Tôn mỗ là một kẻ thương nhân, nhưng cũng có biết hai chữ tín nghĩa. Tử Trường cùng Tôn mỗ tương giao từ Lạc Dương đến này, vẫn chân thành. Nay tuy rằng hắn tráng niên mất sớm, nhưng Tôn mỗ tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì xin lỗi Tử Trường. Ngài cái gì cũng không cần nói, nếu muốn Tôn mỗ bán đứng Tiêu gia, đó là tuyệt đối không thể. Tôn mỗ khuyên tiên sinh trở về chuyển cáo cho Khánh Vương điện hạ. Tử Trường anh linh không xa, làm thân vương hoàng tử, vẫn chớ nên làm loại việc bỏ đá xuống giếng khiến người ta khinh thường này mới tốt.
Thuần Vu Thư nhíu mày, hắn là người đọc sách, khinh thường chính là đám thương nhân gian trá xu nịnh này. Trong mắt hắn, Tiêu Duệ còn sống, Tôn Công Nhượng coi trọng quyền thế và bối cảnh Tiêu Duệ, mới trung tâm như một với Tiêu gia. Hiện giờ Tiêu Duệ không còn, Tôn Công Nhượng vứt bỏ Tiêu gia chính là kết quả tất nhiên. Nhưng ai biết, hắn vẫn luôn “làm điệu bộ”, Tôn Công Nhượng căn bản chẳng thèm ngó tới.
- Tôn đông chủ, ngài là thương nhân, bàn tính này ngài có thể gõ tốt hơn ta, lời vô ích ta không nói, Khánh Vương điện hạ nói, chỉ cần ngươi đồng ý quy thuận Khánh Vương phủ, tất cả sản nghiệp Tiêu Duệ thuộc về ngươi, Khánh Vương điện hạ không chỉ không lấy một xu, hơn nữa, còn có thể cho ngươi nhiều hơn một thành!
Thuần Vu Thư cúi đầu nói.
- Không cần nói thêm nữa!
Tôn Công Nhượng cả giận nói phất tay áo dựng lên:
- Muốn cho Tôn mỗ phản bội Tiêu gia còn khó hơn so với lên trời!
Thuần Vu Thư là người của Khánh Vương, làm thương nhân khéo đưa đẩy lõi đời, Tôn Công Nhượng mạnh mẽ ngăn chặn cơn tức, khách khí với hắn đã là trái lòng. Nhưng lần này, Thuần Vu Thư khiêu chiến giới hạn của hắn, Tôn Công Nhượng rốt cuộc không áp chế nổi lửa giận hừng hực trong lòng.
- Ngươi không nên hối hận!
Thuần Vu Thư oán giận đứng dậy chà chà tay, quay đầu rời đi.
- Hừ, súc sinh!
Tôn Công Nhượng nhìn bóng lưng Thuần Vu rời đi mắng một tiếng, lập tức vội vàng rời phủ đi Tiêu gia.


Sinh là người của Tiêu Duệ, chết là quỷ của Tiêu Duệ. Chương Cừu Liên Nhi dùng hành động thực tế kinh thế hãi tục chứng thực lời hứa của mình, nàng liều lĩnh mặc đồ tang tiến vào Tiêu gia, bậc tình sâu như biển này khiến ba cô gái Lý Nghi cảm động không ngừng. Bởi vì hiện nay Dương Ngọc Hoàn, Lý Nghi thương tâm quá độ nằm trên giường không dậy nổi, Lý Đằng Không tính tình lại tùy tiện, cho nên chủ quản Tiêu gia trước mắt ngược lại là Chương Cừu Liên Nhi.
- Phu nhân, Tôn đông chủ có việc gấp cầu kiến.
Thị nữ báo lại, Chương Cừu Liên Nhi vẻ mặt tiều tụy thở dài một tiếng:
- Mời hắn vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.