Chương trước
Chương sau
Quân doanh một đêm vui vẻ.
Lúc sáng sớm, bầu trời âm trầm đè nặng, cuồng phong gào thét quét trời đất. Không bao lâu, tiếng quân hiệu rung động nức nở nghẹn ngào trong gió, sau một trận rối loạn ngắn ngủi, một đám tướng lĩnh quân Đường mặc giáp trụ chỉnh tề sắc mặt nghiêm nghị mà xếp thành hàng đi vào đại trướng của Hoàng Phủ Duy Minh.
Trong trướng, Hoàng Phủ Duy Minh vẫn trầm ổn ngồi ngay ngắn phía sau bàn chủ soái như xưa, mà các tướng lĩnh thì tự phát đứng hai bên theo thứ tự phẩm cấp. Bầu không khí trong trướng vẫn trang nghiêm như xưa, nhưng bên trái Hoàng Phủ Duy Minh, giám quân Tiêu Duệ ngồi ở đó.
Tiêu Duệ gần như một đêm không chợp mắt, tiếng vang vui vẻ ngoài doanh trướng giống như sóng triều, chính là muốn ngủ cũng không ngủ được. Phỏng chừng những tướng lãnh này đại để cũng như thế, Tiêu Duệ liếc nhìn bọn họ một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
- Các vị!
Hoàng Phủ Duy Minh chậm rãi đứng dậy:
- Lễ Bộ thị lang Tiêu đại nhân phụng chỉ làm giám quân trấn an sứ quân ta, các vị tướng quân hãy tiến lên gặp Tiêu đại nhân!
Chúng tướng im lặng nhất tề chắp tay nói với Tiêu Duệ:
- Gặp qua Tiêu đại nhân!
Tiêu Duệ mỉm cười đứng dậy đáp lễ nói:
- Các vị tướng quân khách khí.
- Các vị, quân ta luân phiên bao vây tiêu diệt đại quân Thổ Phiên một đường Hà Lũng, chủ lực Thổ Phiên đã bị tiêu diệt, chỉ còn chút tàn quân trốn trở về cảnh nội Thổ Phiên. Nhiều năm qua, Thổ Phiên và Đại Đường lúc chiến lúc ngừng, vô số chiến dịch lớn nhỏ, có thắng thua lẫn nhau, nhưng chưa bao giờ giống như lần này, đã thương nặng nguyên khí quân đội Thổ Phiên. Bổn soái xem ra, ít nhất trong vòng 5 năm, quân Thổ Phiên không có lực lại xâm chiếm biên giới Đại Đường ta… Công tích mười vạn tướng sĩ Đại Đường chắc chắn rực rỡ sử sách!
Hoàng Phủ Duy Minh cất cao giọng nói:
- Các vị khổ cực!
- Mạt tướng không dám!
Chúng tướng khom người.
Hoàng Phủ Duy Minh ra khỏi bàn chậm rãi đi về phía sau lưng, đứng trước bàn đồ quân sự giắt cao cao trong doanh trướng, ngón tay chỉ một chỗ, trầm giọng nói:
- Nơi này là Thạch Bảo thành, là một trong những thành lũy trọng yếu nối liền Đại Đường ta và Thổ Phiên… người Thổ Phiên đang đóng quân ở đây không đến ngàn người, chư vị tướng quân, ai nguyện ý đi lấy thành nhỏ này cho bản soái?
Thạch Bảo thành dựa lưng vào núi Hoa Thạch, đối mặt sông Dược Thủy, tọa lạc trên mặt vách đá màu nâu đỏ cao và dốc. Vách đá trước mặt dốc đứng, hai bên dãy núi uốn lượn, như chim diều giương cánh, khiến người sợ hãi. Tòa thành xây dựng theo ba mặt đoạn nhai mà thành, tường thành dùng đá lớn dài xây lên, cực kỳ chắc chắn. Tòa thành đối ngoại, chỉ có một đường mòn triền núi, thật sự là một người giữ quan ải, vạn người không thể qua.
Thạch Bảo thành dùng vách núi làm thành, kiên cố vững chắc, không sợ thang mây của kẻ địch, không sợ đường hầm, không có lo ngại vốn có của thành trì bình thường, vũ khí công thành cỡ lớn cũng không tiện vì đường đất mà mất đi tác dụng. Từ trên cao nhìn xuống, nó trấn giữ yếu đạo quân sự, dễ thủ khó công.
Cho nên, mặc dù quân Thổ Phiên chỉ có mấy trăm người phòng thủ Thạch Bảo thành, đó cũng là một khối xương cứng, cực kỳ khó gặm.
Quân Lũng Hữu, các tướng lĩnh yên lặng không nói gì.
Đối với Thạch Bảo thành hiểm yếu dễ thủ khó công, bọn họ đều biết rõ trong lòng, ai cũng không muốn phí sức không thu được kết quả tốt đi gặm miếng xương cứng này.
Hoàng Phủ Duy Minh cười cười với Tiêu Duệ:
- Tiêu đại nhân, Thạch Bảo thành là cứ điểm quan trọng nối liền Đường Phiên, có thể nói đã khống chế Thạch Bảo thành chẳng khác nào là nhéo cổ người Thổ Phiên. Lúc này phái binh trú đóng, có thể kinh sợ người Thổ Phiên…
Tiêu Duệ mỉm cười:
- Đại soái nói có lý.
Đối với Thạch Bảo thành này, thật ra hắn đã nghe danh từ lâu. Nghe được Thạch Bảo thành từ trong miệng Hoàng Phủ Duy Minh, bên tai hắn lập tức quanh quẩn một bài thơ thiên cổ có một không hai của Lý Bạch:
- Quân bất năng học Ca Thư, hoành hành thanh hải dạ đái đao, tây đồ thạch bảo thủ tử bào.
- Thạch Bảo Thành dễ thủ khó công, vị tướng quân nào đồng ý lấy nó cho bản soái?
Hoàng Phủ Duy Minh lại trầm giọng nói.
Thấy chúng tướng vẫn không nói gì, trong mắt Hoàng Phủ Duy Minh lóe ra một tia hào quang, rơi lên trên người Hữu kiêu vệ tướng quân Quách Tri Vận thủ lĩnh quân Hà Đông.
Quách Tri Vận run lên trong lòng, biết một hồi tai họa sắp giáng xuống người quân Hà Đông. Mà Tiêu Duệ ngồi một bên, giờ phút này cũng mơ hồ đoán được vài phần dụng ý của Hoàng Phủ Duy Minh: không gì khác là muốn quân Hà Đông đi làm bia đỡ đạn, bảo tồn thực lực quân Lũng Hữu của mình thôi.
Nhưng Hoàng Phủ Duy Minh là thống soái một quân, loại hành động quân sự này chỉ do một người hắn định đoạt. Hơn nữa, bất kể là quân Hà Đông hay quân Lũng Hữu, đều là quân đội Đại Đường, dù sao cũng phải có người đi tấn công Thạch Bảo thành, biết rõ Hoàng Phủ Duy Minh lại đang chơi xấu quân Hà Đông, Tiêu Duệ cũng không thể tránh được.
- Quách tướng quân, ngươi có bằng lòng dẫn quân lấy Thạch Bảo thành cho triều đình hay không?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiêu Duệ, Hoàng Phủ Duy Minh chậm rãi nói, ánh mắt nghiêm nghị mà cướp đoạt người.
Quách Tri Vận cắn chặt răng, khom người nói:
- Quân lệnh đại soái, mạt tướng không dám không theo.
Hoàng Phủ Duy Minh cất cao giọng cười:
- Quách tướng quân, ngươi dẫn một vạn người của ngươi lập tức khởi binh đánh hạ Thạch Bảo thành. Ngày công lao hoàn thành, bổn soái tự mình báo công với hoàng thượng cho Quách tướng quân!


Một vạn quân Hà Đông đảm nhiệm bia đỡ đạn vội vàng khởi binh bất ngờ tập kích Thạch Bảo thành. Tiêu Duệ âm thầm thở dài trong lòng, nếu sử sách ghi lại không có chênh lệch quá lớn, Thạch Bảo thành này hiểm trở khó công, một vạn quân Hà Đông này sợ là toàn bộ phải chôn dưới Thạch Bảo thành. Dựa theo quỹ tích lịch sử, Ca Thư Hàn lấy cái giá thương vong hơn vạn người mới hạ được Thạch Bảo thành, quân Thổ Phiên tù binh chẳng qua chỉ là bốn trăm người.
- Tiêu đại nhân, ta và đại nhân yên lặng chờ tin chiến tháng của Quách tướng quân ở trong doanh.
Hoàng Phủ Duy Minh cười nhàn nhạt, đối với “nhắc nhở” trước khi đi của Lý Tông, hắn tạm thời còn không có “chắc chắn”.
Tuy rằng hắn đã gắt gao buộc chặt một chỗ với Lý Tông, nhưng “địch nhân” của Lý Tông lại chưa chắc đã nhất định là địch nhân của hắn, ít nhất, trước khi chưa nắm chắc chắn một trăm phần trăm, hắn tuyệt đối sẽ không xuống tay với Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ không phải là quân Hà Đông, bối cảnh của hắn rất phức tạp, quá thâm hậu, một khi Tiêu Duệ xảy ra rủi ro ở trong quân, Hoàng Phủ Duy Minh hắn chịu không nổi trách nhiệm. Lý Tông nói thật dễ nghe, nếu khi thật sự xảy ra vấn đề, chưa chắc Lý Tông có thể giữ được hắn. Điểm này, trong lòng Hoàng Phủ Duy Minh sáng rõ như gương.
- Đại soái, hạ quan có một thỉnh cầu, mong rằng đại soái…
Tiêu Duệ làm bộ như lơ đãng nói ra chính mình yêu cầu có vài sĩ tốt làm thân binh, điểm danh muốn hai người, một người là hiệu úy Lý Quang Bật bị đánh sung vào hỏa phu doanh, một người còn lại là hiệu úy Lý Tự Nghiệp trong quân của Hoàng Phủ Duy Minh.
Trước mắt Lý Tự Nghiệp còn là một quan quân cấp thấp bừa bãi vô danh trong quân, Lý Quang Bật càng không cần phải nói, càng có thể nói là một tiểu nhân vật không có gì cả. Cho nên, Hoàng Phủ Duy Minh nhướn mày, nhưng cũng không lập tức cự tuyệt, nghĩ nghĩ vẫn là đồng ý. Chỉ có điều hắn cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Tiêu Duệ lại điểm danh muốn hai người này.
Mặc dù hiếu kỳ, nhưng Hoàng Phủ Duy Minh cũng không để ở trong lòng. Nghĩ nghĩ, cảm thấy được vì hai tiểu nhân vật đắc tội vị “đại nhân vật” Tiêu đại nhân này, không đáng giá. Lý Quang Bật tự nhiên không cần nói, đã bị cách đi quân chức, mà Lý Tự Nghiệp thôi, Hoàng Phủ Duy Minh trầm ngâm một chút:
- Lý Tự Nghiệp chẳng qua là một hiệu úy nho nhỏ, có thể đi theo Tiêu đại nhân cũng là phúc phận của hắn, giờ bốn soái bãi đi quân chức của hắn…
Tiêu Duệ mừng rỡ, khom người thi lễ với Hoàng Phủ Duy Minh một cái:
- Đa tạ đại soái thành toàn!
Hoàng Phủ Duy Minh cười cười:
- Một chút việc nhỏ, Tiêu đại nhân cần gì để ở trong lòng.
Tiêu Duệ gật đầu:
- Hậu tình của đại soái, Tiêu Duệ ghi nhớ trong lòng. Ngày khác nếu đại soái có chỗ cần tới Tiêu Duệ, không ngại nói thẳng.
Tiêu Duệ phiêu nhiên bước ra ngoài doanh trướng, nhưng lúc sắp bước ra khỏi cửa doanh trướng, đột nhiên quay đầu lại cười nhàn nhạt với Hoàng Phủ Duy Minh:
- Đại soái, Tiêu Duệ có mấy câu không biết có nên nói hay không.
Hoàng Phủ Duy Minh cả kinh trong lòng, vội vàng chắp tay nói:
- Mời Tiêu đại nhân nói.
Khóe miệng Tiêu Duệ lộ ra một nụ cười cổ quái:
- Đại soái, trước khi Tiêu Duệ rời kinh, Lý tướng từng dâng tấu hoàng thượng, yêu cầu hoàng thượng lập thái tử… Trong triều đình, chia làm hai phái, một phái Lý tướng đứng đầu, chủ trương sắc lập Thọ Vương, mà một phái khác thì Hộ bộ thượng thư Bùi Khoan đứng đầu, chủ trương lập Khánh Vương điện hạ làm thái tử. Hai bên tranh chấp không ngừng, nhưng cuối cùng không giải quyết được gì, đại soái có biết vì sao không?
Hoàng Phủ Duy Minh hít một hơi thật sâu, cúi đầu hỏi:
- Xin Tiêu đại nhân nói rõ.
- Đại soái, nguyeên nhân kỳ thật rất đơn giản. Hoàng thượng tuổi xuân đang thịnh, Đại Đường hiện giờ còn là Đại Đường của hoàng thượng, có lập thái tử hay không tạm thời còn chưa gấp… Ý tứ Tiêu Duệ là, chúng ta thủy chung vẫn là thần tử của hoàng thượng, mà các vị hoàng tử, vô luận là Thọ Vương hay Khánh Vương hoặc là Thịnh Vương, kỳ thật cũng đều là thần tử của hoàng thượng…
Tiêu Duệ cười cười, nói xong chắp tay rời đi.
Dừng ở đó, Hoàng Phủ Duy Minh là người thông minh, tự nhiên sẽ rõ ý tứ của mình. Tiêu Duệ cười lạnh trong lòng, hôn nay nói ra lời này, đơn giản là cảnh cáo Hoàng Phủ Duy Minh, cái gì nên làm cái gì không nên làm. Vì an toàn của mình, hắn nhất định phải “nhắc nhở” Hoàng Phủ Duy Minh, ngàn vạn lần không nên làm chuyện ngu xuẩn.
************************
Lý Quang Bật được Lệnh Hồ Xung Vũ phái người đắp lên kim sang dược, cũng mời quân y đến trị thương cho.
Đây là một thanh niên quân nhân Đại Đường cực kỳ nho nhã mà có phong độ, mặc dù có thương tích trong người, đối mặt với Tiêu Duệ, hắn vẫn duy trì dung mạo và phong độ nhất định. Thấy hắn mạnh mẽ đứng thẳng thi lễ với mình, Tiêu Duệ không khỏi âm thần tán thưởng một tiếng. Lý Quang Bật khác với Lý Tự Nghiệp, không phải loại dũng sĩ ra trận dũng mãnh vạn người địch, mà là nho tướng am hiểu vận dụng thao lược binh pháp.
- Lý tướng quân không cần đa lễ, nằm xuống tĩnh dưỡng.
Tiêu Duệ để cho Lệnh Hồ Xung Vũ giúp đỡ Lý Quang Bật nằm xuống.
Trong mắt Lý Quang Bật phát ra một chút cảm kích. Hắn rất rõ ràng trong lòng, nếu không phải Tiêu Duệ muốn đưa hắn tới trướng của mình, chắc chắn Hoàng Phủ Duy Minh sẽ không buông tha hắn, mạng nhỏ khó bảo toàn. Hắn cười cảm kích:
- Ân cứu mạng của đại nhân, Lý Quang Bật suốt đời khó quên.
Tiêu Duệ mỉm cười, cũng không nói gì, liền rời khỏi lều vải mà đi.
Ngoài trướng, Lý Tự Nghiệp ánh mắt phức tạo mà cầm mạch đao trong tay đứng ở nơi đó. Hắn đến tòng quân, vừa mới bộc lộ tài năng, muốn thông qua chiến công đạt được tiến thân càng cao, một là đền đáp triều đình, hai là triển khai chí lớn trong lòng, nhưng không nghĩ lại vì một câu nói của Tiêu Duệ, hắn đã bị Hoàng Phủ Duy Minh “phế bỏ” quân chức hiệu úy, bị “sung quân” đến bên người Tiêu Duệ làm cái gì người hầu cận.
Thấy thần sắc Lý Tự Nghiệp, Tiêu Duệ sao có thể không biết hắn đang suy nghĩ gì trong lòng. Vỗ vỗ bả vai dày rộng của Lý Tự Nghiệp hùng tráng, Tiêu Duệ cười cười:
- Lý Tự Nghiệp, bản quan cũng không khách sáo với ngươi… Theo bên cạnh ta, ngày khác ta tất sẽ mưu đồ tiến thân cho ngươi… Lời của ta, ngươi có hiểu được?
Lý Tự Nghiệp thở phào một cái, yên lặng nói:
- Lý Tự Nghiệp hiểu được!
Đang nói, Na Nhận chạy tới từ xa, từ xa đã la lớn:
- Đại nhân, mừng quá, mừng quá nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.