Chương trước
Chương sau
Tiêu Duệ vừa mới lên ngựa rời đi, A Đại đuổi theo vài bước lớn tiếng nói:
- Khâm sai đại nhân, A Đại còn có chuyện muốn bẩm báo với đại nhân.
Tiêu Duệ chậm rãi quay đầu ngựa, ở trên ngựa khoát tay áo thản nhiên nói:
- Có chuyện mời nói.
- Đại nhân, Thoán Nhật Tiến tội ác ngập trời, công hãm An Bình thành, không biết Đại Đường…
A Đại cắn chặt răng:
- Nếu quân đội Đại Đường tiến tới tiêu diệt quân của Thoán Nhật Tiến, Thoán binh vạn người của Nam Ninh Châu chúng ta nguyện làm tiên phong!
Tiêu Duệ nghiền ngẫm liếc qua A Đại, không nói gì thêm, hai chân kẹp bụng ngựa, phòng ngựa rời đi. Để lại A Đại một người đứng ở nơi đó, cau mày lui lại mấy bước, tránh khỏi bụi mù con ngựa kia hất lên.
- Tiểu thư, chúng ta…
Một Thoán binh khom người nói.
- Đây là một người rất có ý tứ…
Trên mặt đẹp của A Đại trầm tĩnh:
- Dường như đối với chúng ta có nghi kỵ rất sâu, lại giống như là không quá nguyện ý lo chuyện bao đồng… Hừ, người Nam Chiếu sắp đến đây, ta cũng không tin, Đại Đường có thể trơ mắt nhìn người Nam Chiếu ăn luôn Thoán Nhật Tiến, chiếm cứ An Bình thành.
Thoán Nhật Tiến mang binh giết vào An Bình thành, Đại Đường còn chưa kịp làm ra phản ứng, nhưng Bì La Các ở Nam Chiếu này lại phát hiện đây là một cơ hội rất tốt để đưa thế lực tiến vào Thoán khu, cho nên, hắn phái một vạn quân, dùng cờ hiệu báo thù cho tướng quân Đại Đường nhanh chóng xuất phát từ Thái Hòa thành, hướng tới An Bình thành.
Giờ phút này Thoán Nhật Tiến trong An Bình thành giống như kiến bò chảo lửa, đứng ngồi không yên, lo lắng tiều tụy. Dưới xúc động nhất thời, hắn dẫn quân công hãm An Bình thành, tru diệt Trúc thành sứ và hơn trăm người Đại Đường; nhưng sau đó, hắn lại rơi vào khủng hoảng thật lớn, lo lắng Đại Đường điên cuồng trả thù.
Làm cho hắn cảm thấy lo sợ không yên chính là, đại ca Thoán Quy Vương của hắn đã suất lĩnh các bộ người Thoán khác, xác minh phân rõ giới hạn với hắn, chém giết người mang tin tức hắn phái tới Nam Ninh Châu cầu viện. Lúc này Thoán Nhật Tiến táo bạo mới hiểu được, hắn đã trở thành người cô độc, trở thành một vật hi sinh trên con đường thống nhất Thoán khu chấp chưởng quyền to của Thoán Quy Vương.
Nhưng Thoán Nhật Tiến không muốn ngồi chờ chết. Hắn đang có ý đồ làm dịu mối quan hệ với Đại Đường, mưu cầu một đường ra. Bởi vậy, sau khi nhạn được tin tức, Thoán Nhật Tiến lập tức pháp 1000 Thoán binh nhanh chóng tới Mỗ Mã sơn trại, ý đồ bắt khâm sai Đại Đường trở về, dùng người này làm quả cân để đàm phán với triều đình Đại Đường. Bởi vì hắn do thám biết được, vị khâm sai Đại Đường này tuy rằng chức vị không cao, nhưng lại là người có bối cảnh rất sâu trong thành Trường An, rất được hoàng đế Đại Đường tin tưởng sủng ái.
Nhưng mà, lại thất bại. Đối mặt với Thoán binh thất bại trở về, Thoán Nhật Tiến thô bạo rít gào, quơ loan đao, giết chết mấy người tại chỗ. Nếu không phải tướng lĩnh tâm phúc ngăn trở, có lẽ hắn sẽ giết toàn bộ mấy trăm người này cho hả giận. Hắn hiểu được, tội trạng của hắn vừa nhiều thêm một tội danh “mưu sát khâm sai Đại Đường” ---- nếu rơi vào trong tay Đại Đường, một chút đường sống hy vọng của mình cũng không có.
Vừa lúc đó, hắn chiếm được tin tức người Nam Chiếu tiến quân. Đầu nhập vào Nam Chiếu ---- điều này đã trở thành đường ra cuối cùng của Thoán Nhật Tiến. Nhưng người Nam Chiếu có chịu hay không, có thể thu lưu hắn hay không, vẫn là một ẩn số. Thoán Nhật Tiến không ngừng lâm vào khủng hoảng, lo sợ không yên, cảm xúc cực độ thô bạo và mẫn cảm, đến nỗi những man nữ hầu hạ hắn trong một đêm bị hắn chém chết bốn người.
Dã thú cùng đường thường sẽ liều chết đánh cược một lần, hiện tại Thoán Nhật Tiến chính là một con dã thú cùng đường như vậy.
----------------------------------
Thoán khu có người Thoán nổi dậy công hãm An Bình thành, sát hại tướng sĩ Đại Đường. Đây tất nhiên là một chuyện lớn, nhưng chuyện có lớn, cũng thuộc về sự quản hạt của Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo, chính hắn một khâm sai tạm thời dường như không cần nắm chuyện này. Nhưng chính mình lại cứ gánh vác một sứ mệnh quan trọng khác Lý Long Cơ giao cho: liên lạc người Thoán, nâng đỡ người Thoán, hạn chế cân bằng Nam Chiếu.
Người phái đi Ích Châu thông báo cho Chương Cừu Kiêm Quỳnh đã vài ngày, nhưng tin tức từ Ích Châu còn chưa truyền về. Lại tiếp tục bàng quan chờ đợi, hay làm điều gì khác? Đã nhiều ngày, Tiêu Duệ luôn do dự và lưỡng lự ---- nếu một khi mình nhúng tay, sẽ hoàn toàn rơi vào trong lốc xoáy của Thoán khu náo động này, vả lại còn có thể làm cho Chương Cừu Kiêm Quỳnh bất mãn; nhưng nếu như mình không nhúng tay vào, người Nam Chiếu đã phái binh đi tới An Bình thành, ý đồ cực kỳ rõ ràng. Nếu Thoán khu lại bị một cỗ thế lực của Nam Chiếu chen ngang, cục diện sợ sẽ càng khó thu dọn, sứ mệnh mình gánh vác sẽ hoàn thành như thế nào?
Hậu viện Nhung Châu huyện nha, Tiêu Duệ đứng dưới hốc cây cổ thụ trong viện, mắt nhìn đám mây xanh thẳm phía chân trời, im lặng không nói gì. Lệnh Hồ Xung Vũ vội vàng đi đến, đứng trong viện cúi đầu thi lễ với Tiêu Duệ, vội vàng nói:
- Đại nhân, không tốt, đêm qua Mỗ Mã sơn trại bị Thoán binh tàn sát đẫm máu, toàn bộ sơn trại trừ Na Nhận mang 200 nam tử vào núi săn bắn may mắn còn sống ra, từ Đạt Nhân trưởng lão xuống dưới bất kể là già trẻ phụ nữ và trẻ em hơn 2000 người toàn bộ bị tàn sát. Còn có, còn…
Tiêu Duệ đột nhiên chấn động, trong óc oanh một tiếng:
- Còn có cái gì?
- Lương thực của Mỗ Mã sơn trại bị cướp sạch, hơn 100 xa phu tửu phường Tửu Đồ phái đi Mỗ Mã sơn trại vận chuyển lương thực cũng bị giết chết trong trại…
Lệnh Hồ Xung Vũ cắn chặt răng, cúi đầu nói.
Na Nhận cùng với 200 nam tử Mỗ Mã sơn trại còn lại, quỳ gối bên ngoài sơn trại trư tượng đá, nước mắt sớm chảy khô, thù hận và phẫn nộ không gì sánh kịp tuôn ra từ hốc mắt.
Một mùi máu tanh nhàn nhạt tràn ngập trên không trung, dưới mặt trời chói chan nóng bỏng, toàn bộ không khí trầm lặng trong Mỗ Mã sơn trại dâng lên mùi xác thối khi có khi không và từng đợt khói. Tiêu Duệ chậm rãi tới gần cửa trại đã bị thiêu hủy, thoáng nhìn xuyên qua cửa trại, một màn máu tanh cực kỳ thảm thiết trước mắt kia khiến hắn gần như ngất trên mặt đất.
Nơi nơi là đầu người, cách tay, thi thể cụt tay không còn nguyên vẹn, khắp nơi đều có vết máu khô cạn, trên quảng trường trước “thánh điện” của Mỗ Mã sơn trại, gần như là một biển những mảnh thi thể, thỉnh thoảng có thể phân biệt được phụ nữ và trẻ con. Trên vách tường sơn trại, cùng với vách núi đá chót vót kia, đập vào mắt là những dấu vết máu thịt mơ hồ hoặc bắt mắt, từng vết khói lửa còn chưa tan hết đang lay động theo gió trong khu dân cư của sơn trại.
Thân mình Tiêu Duệ lảo đảo một chút, đột nhiên dưới chân trượt, hắn gần như ngã xuống đất. Ngay khi Lệnh Hồ Xung Vũ duỗi tay vịn chặt hắn, hắn thấy rõ thi thể một đứa bé bị chặt làm hai đoạn. Nửa trước ngả về phía trước, hai cánh tay úp trên mặt đất, vẻ mặt lo sợ không yên còn đọng lại sự sợ hãi thật lớn trước khi chết. Nửa còn lại thì máu thịt mơ hồ, điều này hiển nhiên là đứa bé trong quá trình lẩn trốn, bị một đao chặt đứt ngang.
Hai chân của Tiêu Duệ mềm nhũn, rốt cuộc không đứng thẳng được. Hắn phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, vô lực ngồi dưới đất, nước mắt giàn giụa, cơ trên khuôn mặt có chút co rút.
- Đại nhân, hay là chúng ta về trước đi.
Lệnh Hồ Xung Vũ thở dài nâng Tiêu Duệ dậy.
Tiêu Duệ im lặng nửa ngày, lắc đầu:
- Không, nhanh chóng phái người trợ giúp Nha Nhận bọn họ chôn cất thi thể, nếu không, thời gian lâu sẽ trở thành ôn dịch…
Mỗ Mã sơn trại không tồn tại nữa, một đám cháy hừng hực đã biến sơn trại từng tồn tại hơn một ngàn năm biến thành tro tàn. Na Nhận mang theo 200 người Bặc tràn ngập thù hận đi sơn trại của liên minh các bộ lạc người Bặc ---- Cát Hoàng sơn trại.
Ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn lại Mỗ Mã sơn trại ánh lửa hừng hực dưới hoàng hôn như áu, Tiêu Duệ phẫn nộ trong lòng, áp lực, khiếp sợ vân vân ngày càng tích tụ. Hơn 2000 mạng người cứ mất đi như vậy, còn có hơn 100 xa phu Ích Châu, vì hắn không coi vào đâu mà đi về phía lò sát sinh của địa ngục… răng Tiêu Duệ cắn đến kèn kẹt, biểu tình trên bộ mặt dữ tợn.
Hắn chậm rãi dừng ngựa, quay đầu nhìn Lệnh Hồ Xung Vũ:
- Xung Vũ, theo ta đi nha môn đô đốc phủ Nhung Châu.
Nói một câu ngắn gọn như vậy, Tiêu Duệ liền phóng ngựa đi trước. Lệnh Hồ Xung Vũ vội vàng hiệu lệnh 300 sĩ tốt Ngự lâm quân, cùng nhau phòng ngựa vung roi đuổi theo sau. Tiếng vó ngựa kinh động như sấm đánh, bụi mù phấp phới bay đầy trời.
Đô đốc phủ Nhung Châu ở ngoài thành Nhung Châu, là Đại Đường thiết lập “cơ quan” quản hạt quân sự ở Kiếm Nam Đạo tới gần Nam Chiếu, trực tiếp chịu sự chỉ huy của Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo, đóng quân khoảng 5000 người. Từ sau khi đô đốc Trương Thọ Nhân đô đốc phủ Nhung Châu bệnh đột tử, triều đình vẫn không có cắt cử đô đốc mới tới nhậm chức, trước mắt quân vụ phủ đô đốc vẫn do phó đô đốc Mạnh Hoắc chủ trì quản lý.
300 hộ vệ Ngự lâm quân theo Tiêu Duệ đột nhiên đến, điều này làm binh lính phủ đô đốc giật mình kinh hãi, vội vàng đi bẩm báo cho chủ sự là phó đô đốc Mạnh Hoắc. Mạnh Hoắc nghe báo, vội vàng ra đón, thấy Tiêu Duệ phiêu nhiên đứng trong vòng bảo vệ của mấy sĩ tốt Ngự lâm quân, không khỏi mìm cười đi tới vài bước khom người nói:
- Bổn tướng Mạnh Hoắc, đáng hổ thẹn là phó đô đốc phủ đô đốc Nhung Châu, không biết khâm sai đại nhân giá lâm, nghênh tiếp chậm trễ, mong rằng Tiêu đại nhân thứ tội!
Tiêu Duệ mỉm cười, hoàn lễ, tùy ý nói vài câu khách sáo. Mạnh Hoắc là phe của Chương Cừu Kiêm Quỳnh, ban đầu là một hạ nhân trong Chương Cừu gia, sau được Chương Cừu Kiêm Quỳnh coi trọng tiến cử hiền tài, sau khi nhập ngũ từ một sĩ tốt bình thường một đường thăng chức tới phó đô đốc thất phẩm. Sau khi Tiêu Duệ nói rõ ý của mình, Mạnh Hoắc biến sắc, khoát tay áo, lạnh lùng nói:
- Tiêu đại nhân, việc điều binh tuyệt đối không thể. Đô đốc phủ Nhung Châu chịu điều khiển của nha môn Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo, không có mệnh lệnh của Tiết độ sứ Chương Cừu Kiêm Quỳnh đại nhân, người nào cũng không thể tới quân doanh điều binh, xin Tiêu đại nhân thứ lỗi!
Tiêu Duệ thản nhiên cười:
- Bản quan được hoàng thượng khâm sai, cầm ngự tứ kim bài và mật chỉ tiến đến tây nam ---- Lệnh Hồ hiệu úy, mang kim vài và mật chỉ của hoàng thượng cho Mạnh đô đốc xem.
Sắc mặt Mạnh Hoắc đỏ lên, đối mặt với ngự tứ kim bài và mật chỉ của hoàng đế, đừng nói một gã phó đô đốc nho nhỏ như hắn, cho dù là Chương Cừu Kiêm Quỳnh hay Tiên Vu Trọng Thông cũng không dám nói nửa chữ không.
Sáng sớm ngày thứ hai, đại danh phủ đô đốc Nhung Châu gần như dốc toàn bộ lực lượng 5000 quân mã, dưới sự suất lĩnh của phó đô đốc Mạnh Hoắc xuất phát tới cảnh nội Thoán khu. Mà gần như cùng lúc đó, liên minh các bộ lạc người Bặc cũng phái 2000 chiến sĩ người Bặc tinh tráng, nắm cung tiễn trường mâu trong tay gia nhập đội ngũ quân Đường.
Chủ lực chính là 5000 quân chính quy thủ hạ của Mạnh Hoắc, hơn nữa 300 Ngự lâm quân thủ hạ của Lệnh Hồ Xung Vũ, 500 Kiếm Nam quân thuộc hạ của Công Tôn Triệu, cùng với 2000 chiến sĩ người Bặc, đội quân 8000 người thanh thế lớn một đường thẳng tiến An Bình thành bị Thoán Nhật Tiến chiếm.
Thoán Nhật Tiến nghe được tin tức, lập tức thất kinh, nếu không phải bọn thủ hạ mạnh mẽ ngăn cản, có lẽ hắn sẽ bỏ thành mà chạy. Sức chiến đấu của quân Đường hắn biết rõ trong lòng, chỉ bằng 5000 Thoán binh dưới tay của hắn, làm sao là đối thủ của quân Đường.
Tin tức truyền tới Nam Ninh Châu, Thoán Quy Vương hưng phấn lập tức điểm binh rời khỏi thành, lên tiếng ủng hộ quân Đường, nhưng lại bị con gái A Đại của hắn ngăn cản:
- Phụ thân, Nhật Tiến thúc thúc tuy rằng mưu phản, nhưng lính của hắn dù sao cũng là đồng bào của chúng ta. Nếu quân ta và quân Đường cùng nhau chinh phạt Nhật Tiến thúc thúc, chỉ sợ ngày sau phụ thân khó có thể đối mặt tộc nhân…
Thoán Quy Vương hít một hơi thật sâu:
- Phụ thân muốn nhân cơ hội thu thập dân cư và binh mã bộ hạ của Nhật Tiến…
A Đại lạnh ngắt mà cười:
- Quân trong An Bình thành đều là tâm phúc của Nhật Tiến thúc thúc, lưu lại đối với chúng ta là họa lớn, không bằng làm cho quân Đường xử lý toàn bộ bọn chúng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.