Chương trước
Chương sau
Sử dụng lời nói của Tiêu Duệ, hiệu suất làm việc của Ngọc Chân quả nhiên là lao từ Á châu đi thế giới. Trong thời gian ngắn ngủi hai ngày, không ngờ nàng đã mua một một tòa tửu lâu quy mô không nhỏ trên một con đường mua bán phồn thịnh nhất trong thành Trường An, sau đó nhanh chóng thay đổi thành cảnh tượng quán rượu Tiêu Duệ miêu tả cho nàng.
Mười ngày sau, quán rượu đầu tiên từ trước đến nay ở Đại Đường ---- quán rượu Mộng Ảo Đại Đường chính thức khai trương.
Vì phân biệt với các quán rượu bình thường, Ngọc Chân đã phải bỏ ra một phen công phu. Không ngờ nàng khiến đám công tượng thay đổi tửu quán chủ yếu thành hình vòm, sau đó căn cứ Tiêu Duệ đề nghị, quét lên ba loại nước sơn màu sắc bất đồng bên ngoài tửu lâu. Từ xa nhìn lại, tửu lâu lúc trước, quán rượu hiện giờ, không ngờ có vài phần nghệ thuật của chủ nghĩa lập thể hiện đại sau này.
Một tấm biển chữ vàng treo cao trên khung cửa, tấm biển này cũng không đơn giản, sáu chữ to vàng lóng lánh “Quán rượu Mộng Ảo Đại Đường”, đây là Lý Long Cơ tự tay viết. Cũng chỉ có Ngọc Chân mới có thể làm cho Lý Long Cơ viết lên tấm biển hiệu buôn bán.
Đi vào quán rượu, trên tấm thảm lông dê đỏ thẫm quý giá trên sàn cửa hàng kia, quyền quý trong thành Trường An đã sớm ngồi đầy mấy chiếc bàn gỗ đàn hương tinh mỹ lần lượt bài trí theo quy tắc nhất định, phía sau quầy rượu cao cao vừa đẹp vừa dài kia, bốn nữ đạo sĩ xinh đẹp đang phối hợp mật thiết điều chế rượu, trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng đậm và đàn hương thoang thoảng.
Quán rượu chia làm hai tầng lầu trên và lầu dưới, hai tầng đều là gian. Giờ phút này, Tiêu Duệ cùng Ngọc Chân còn có công chúa Thái Hoa lạnh lùng muốn bái sự học điều chế rượu, đang ở trong một gian phòng trang nhã ở lầu hai. Toàn bộ “người phục vụ” trong quán rượu đều là “nữ đạo sĩ” trong Yên La Cốc của Ngọc Chân, nương tử quân một đồng phục, mỗi người xinh đẹp như hoa. Không chỉ uống rượu, chính là nhìn xem những mỹ nữ này vặn eo lắc mông tới lui, cũng là một loại hưởng thụ tuyệt vời.
Quán rượu này đơn giản là một “món đồ chơi” của Ngọc Chân. Tiêu Duệ thuận miệng nói “quán rượu này chính là món đồ chơi giúp mẫu thân tiêu khiển đi, ha ha”. Câu nói vô tâm của hắn, không ngờ làm cho Thái Hoa lạnh lùng phải tức cười, Thái Hoa hé miệng cười, liếc Ngọc Chân một cái, cúi đầu nói một câu.
- Ngọc Chân hoàng cô…
Ngọc Chân mỉm cười.
Chẳng qua, thiếu nữ Thái Hoa này luôn không thích ở chung với người ngoài, ở lại quán rượu. Nghe xong Tiêu Duệ nói một chút thường thức cơ bản điều chế rượu, thì vội vàng cáo từ về cung. Ngọc Chân chờ Thái Hoa đi, liền hung hăng véo Tiêu Duệ một cái:
- Hay cho tên tiểu tử thối ngươi, mẹ đây là muốn kiếm tiền, như nào gọi đồ chơi…
Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, thầm nghĩ, kiếm tiền? Ngay tiền mua quán rượu trang hoàng xa hoa xa xỉ, ước chừng cũng mất hơn một ngàn quán tiền. Nếu tính thêm cả tiền công của các thiếu nữ xinh đẹp này đó (tuy rằng không cần trả),phí tổn này quả thực rất cao. Rượu cốc-tai lại không thể sản xuất quy mô lớn, chỉ bằng bốn nữ đạo sĩ mỗi ngày có thể điều ra bao nhiêu? Một ly mới bán 500 văn, khấu trừ cơ rượu và các loại rượu trái cây hương liệu tửu phường Tửu Đồ cung cấp miễn phí, phải bán bao nhiêu chén “Mộng Ảo Đại Đường” mới có thể thu hồi phí tổn?
Nghe Tiêu Duệ tỉ mỉ tính toán sổ sách cho nàng, lúc này Ngọc Chân mới thản nhiên cười:
- Tốt lắm, tốt lắm. Chút tiền ấy tính cái gì? Cho là mẫu thân vui chơi được rồi. Ngày sau, lệ yến trong Yên La Cốc này, ta xem liền đưa đến quán rượu này đi.
Cái gọi là quán rượu Mộng Ảo Đại Đường, thật sự giống như mộng ảo. Từ lúc khai trương, chợt khiến cho xã hội thượng lưu trong thành Trường An nổi lên một trào lưu thời thượng mới là uống rượu cốc-tai. Đám người giàu có quyền quý chen chúc tới, quán rượu mỗi ngày đều kín người hết chỗ, làm cho bốn cô gái điều rượu mệt mỏi chết khiếp. Sau Ngọc Chân thấy như vậy không được, liền nâng cao tiêu chuẩn vào cửa: người không có thân phận cố định không thể đi vào. Nói cách khác, không phải nói ngươi có tiền tiêu là có thể vào quán rượu, nhất định còn phải có quan phẩm địa vị tương ứng.
Hơn nữa, còn quy định mỗi ngày chỉ bán 100 chén “Mộng Ảo Đại Đường”, nhiều hơn một cũng không bán. Hơn nữa, mỗi người chỉ giới hạn hai chén.
Đây là đề nghị của Tiêu Duệ. Dù sao Tiêu Duệ cảm giác “Mộng Ảo Đại Đường” mình phối chế ra quá mức mãnh liệt, tác dụng chậm rất lớn. Nếu không thêm hạn chế, nhất định sẽ có không ít người say rượu, cuối cùng sẽ nháo sự trong quán rượu. Chẳng qua, hắn chỉ buồn lo vô cớ. Ở trong quán rượu Ngọc Chân công chúa mở, ai dám nháo sự? Trừ phi là muốn tìm chết. Không nói quyền quý sở hữu ruộng đất bình thường, cho dù là Lý Mạo Lý Tông hoàng tử như vậy, cũng không dám.
Nhưng đây là lẽ thường, thế sự vô thường, khắp nơi rất nhiều lúc, xảy ra một số sự tình không hợp với lẽ thường. Hôm nay, quán rượu Mộng Ảo Đại Đường, không ngờ thật sự có một người nháo sự, còn đùa giỡn một trong số các cô gái điều rượu: Xuân nhi. Bốn cô gái điều rượu này, Xuân nhi, Lan nhi, Thu nhi, Cúc nhi, kỳ thật đều là thị nữ bên người Ngọc Chân. Thủa nhỏ nuôi bên người, tuy rằng đạo bào, nhưng lại không phải nữ đạo sĩ thật sự.
Đây là một người đàn ông dáng người cực kỳ hùng tráng, vả lại mày rậm mắt to có vài phần hình thái người Hồ. Hắn nương theo cảm giác say, dùng sức vỗ quầy bar, mua thêm một chén “Mộng Ảo Đại Đường”. Xuân nhi không chịu bán, hắn liền dùng tay nắm bả vai nhu nhược của Xuân nhi, hơi dùng lực, không ngờ nắm nứt xương bả vai của Xuân nhi.
Xuân nhi kêu thảm ngã xuống đất, Lan nhi ba người cho tới bây giờ đều không nghĩ tới, không ngờ sẽ có người công khai nháo sự trong quán rượu của Ngọc Chân, còn dám ra tay đả thương người. Lan nhi dù sao cũng là người cùng Ngọc Chân nhiều năm gặp qua quen mặt, thấy cách ăn mặc của người đàn ông lỗ mãng này bất quá chỉ là một huyện úy, không khỏi lạnh lùng khiển trách một tiếng:
- Làm càn, ngươi có biết quán rượu này ai mở? Đây là điện hạ Ngọc Chân mở, ngươi muốn tìm chết! Người tơi, nhanh chóng thông báo điện hạ!
Chờ thời điểm Ngọc Chân dẫn người nổi giận đùng đùng chạy tới quán rượu, cảm giác say của người đàn ông Hồ đã tỉnh hơn phân nữa. Trước khi hắn tới quán rượu, vốn đã uống không ít rượu, sau lại cùng mấy quý tộc đến quán rượu, liên tục uống hai chén “Mộng Ảo Đại Đường”, sức nóng của rượu dâng lên, cũng có chút chẳng phân biệt được phương hướng, thừa cảm giác say, mới có một màn này. Cảm giác say vừa đi, hắn biết mình gây đại họa. Không chỉ nói tiểu quý tộc giống như hắn, cho dù là những đại quý tộc như thân vương và quan liêu lớn như Lý Lâm Phủ, cũng không thể trêu vào Ngọc Chân. Nhưng không ngờ chính mình “kiêu ngạo” như thế trong quán rượu của nàng, nghĩ đến đây, người đàn ông đổ mồ hôi lạnh cả người. Hắn thành thật ở lại trong quán rượu, một bộ cúi đầu nhận tội.
Ngọc Chân quả thực không thể tin vào mắt của mình, lại có người to gan làm ầm ĩ trong quán rượu của mình, hơn nữa còn làm trọng thương cô gái nhỏ Xuân nhi mình yêu thương nhất kia, xem bộ dáng buồn bã của Xuân nhi nằm trên giường rên rỉ . Lửa giận trong lòng Ngọc Chân bắt đầu hừng hực bốc cháy.
Một câu vô nghĩa cũng không nói. Người của Yên La Cốc cầm danh thiếp Ngọc Chân, đã đem người đàn ông chọc mông hổ đưa đến Vạn Niên huyện nha, tiếp theo nói, phải nghiêm trị nghiêm trị lại nghiêm trị. Nhưng hận chính là, hán tử kia lại là huyện úy tân nhậm Ca Thư Hàn của Vạn Niên huyện. Vạn Niên huyện lệnh không dám chậm trễ, lập tức nhốt Ca Thư Hàn vào đại lao, tự mình chảy tới hỏi Ngọc Chân xử trí thế nào.
Khi Tiêu Duệ nhân được tin tức, Vạn Niên huyện lệnh đã kinh sợ rời khỏi quán rượu Mộng Ảo Đại Đường, âm thầm lau mồ hôi lạnh. Thầm mắng Ca Thư Hàn là con chó đẻ, sao lại dám trêu Ngọc Chân nữ nhân này. Ngọc Chân cũng không nói gì khác, muốn vào cung bẩm báo hoàng thượng, xem hoàng thượng xử trí như thế nào vân vân
Cơn tức của Ngọc Chân vẫn còn tăng vọt, mãi cho đến khi Tiêu Duệ tiến vào, nàng vẫn “sư tử Hà Đông rống”. Cũng khó trách nàng tức giận, nhiều năm như vậy, trong thành Trường An này thật không ai dám xung đột với nàng, ngày hôm nay đột nhiên xuất hiện một Ca Thư Hàn, hơn nữa còn là một tiểu nhân vật không quan trọng. Nàng làm sao có thể không phẫn nộ. Đương nhiên, trọng yếu hơn là, Xuân Lan Thu Cúc bốn người theo nàng nhiều năm, là bốn tiểu nha đầu tri kỷ nhất của nàng, cảm tình rất sâu nặng. Nếu không, nàng cũng không chuẩn bị đưa bốn nha đầu này cùng nhau hết thảy làm thị thiếp Tiêu Duệ.
- Mẫu thân, là ai chọc người tức giận? Ha ha.
Tiêu Duệ cười, đối với việc này hắn thật sự không qua bất ngờ. Mở cười làm quán rượu, sao có thể không gặp một vị khách say rượu?
- Hừ, bất quá là nghiệt tử của Ca Thư Đạo Nguyên, huyện úy Vạn Niên nho nhỏ, dám can đảm giương oai trong quán rượu, còn làm thương Xuân nhi, thật tức chết mẫu thân.
Ngọc Chân chỉ ba cô gái Lan nhi thành thật đứng một bên:
- Con xem, làm mấy nha đầu này sợ hãi!
- Ca Thư Đạo Nguyên?
Tiêu Duệ đột nhiên cảm thấy tên này rất quen thuộc. Trầm ngâm, bỗng nhiên, hắn cả kinh, vọi hỏi:
- Mẫu thân, đó là người Đột Quyết, từng làm An Tây Phó Đô Hộ Ca Thư Đạo Nguyên?
- Đúng là nghiệt tử mọi rợ Ca Thư Hàn kia.
Ngọc Chân cười lạnh một tiếng.
Ca Thư Hàn a! Danh tướng Đại Đường Ca Thư Hàn á! Con trai của Ca Thư Đạo Nguyên, Ca Thư Hàn! Tiêu Duệ thông suốt trong lòng, bên tai lập tức quanh quẩn thủ khúc thiên cổ có một không hai của Lý Bạch: “Quân bất năng học Ca Thư, hoành hành Thanh Hải dạ đái đao, tây đồ thạch bảo thủ tử bào.”
(Dịch nghĩa:
Quân tử phải học giống như Ca Thư
Đêm cầm đao tung hoành Thanh Hải
Mặc tử bào (áo bào tím) chém giết Thạch Bảo thành ở phương tây
Đáp vương thập nhị hàn dạ độc chước hữu hoài 1 – tác giả Lý Bạch)
"Bắc đấu thất tinh cao, ca thư dạ đái đao. Chí kim khuy mục mã, bất cảm quá Lâm Thao."
(Dịch nghĩa:
Bắc đẩu thất tinh cao chiếu
Ca Thư Hàn đêm tuần, giữ nghiêm biên phòng.
Đến bây giờ hồ cưỡi (quân địch) chỉ có thể rình xa xa, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dễ dàng vượt qua Lâm Thao.
Nguyên tác: Ca Thư ca, tác giả Tây Bỉ Nhân)
Những lời này đúng là nói Ca Thư Hàn. Danh tướng thiên cổ, chí khí mạnh mẽ, đây là một anh hùng như thế nào chứ! Sắc mặt Tiêu Duệ có chút đỏ lên, làm một kẻ xuyên qua, làm một người tôn trọng chủ nghĩa anh hùng hiện đại, hắn ngưỡng mộ Ca Thư Hàn đã lâu.
Thấy Tiêu Duệ có chút khác thường, lửa giận của Ngọc Chân mất dần, ngạc nhiên nói:
- Đứa nhỏ, con làm sao vậy? Như thế nào, con biết Ca Thư Hàn này?
Ca Thư Hàn giờ phút này còn chưa thành danh, là một tiểu nhân vật điển hình, sao có thể khiến Ngọc Chân đặt vào mắt. Ca Thư Hàn mãn kỳ giữ trọn chữ hiếu ba năm cho cha ở Trường An, hắn có ý định nhập ngũ kiến công lập nghiệp, nhưng Lý Long Cơ lại khăng khăng phong hắn một chức huyện úy Vạn Niên, khiến cho Ca Thư Hàn có phong phạm hào kiện cực kỳ buồn bực trong lòng. Lúc buồn bực, thường cùng một số con dòng cháu giống ẩm yến say rượu, thần xui quỷ khiến, mới xảy ra ngày hôm nay.
Sau khi Tiêu Duệ trầm ngâm thật lâu, nhẹ nhàng đi tới phía sau Ngọc Chân, cũng không nói chuyện, nhẹ nhàng xoa nắn bả vai cho Ngọc Chân. Ngọc Chân thở dài một tiếng, trừng mắt liếc hắn một cái, sẵng giọng:
- Con thật sự có chuyện cứ nói, con biết Ca Thư Hàn này hả? Con muốn vì hắn mà cầu tình mẹ?
Tiêu Duệ cười ha ha:
- Mẫu thân, tuy rằng con không quen người này, nhưng nghe nói một thân hào hiệp trượng nghĩa, lại một thân võ nghệ giỏi, còn tinh thông binh pháp thao lược, tương lai chắc chắn trở thành một đại danh tướng của Đại Đường ta. Nhân vật anh hùng như vậy, nhất thời say rượu phạm vào sai nhỏ, Tiêu Duệ cảm thấy được, mẫu thân đại nhân ngài có đại lượng, tạm thời tha hắn một lần này đi.
Ngọc Chân im lặng không nói gì. Ca Thư Hàn trong mắt nàng chỉ là một con sâu lông nhỏ, nhưng nàng không nghĩ tới, Ca Thư Hàn nho nhỏ này không ngờ khiến Tiêu Duệ phản ứng mạnh như vậy. Trầm ngâm chốc lát, nàng mới liếc mắt nhìn Tiêu Duệ:
- Nếu đứa nhỏ con vì hắn cầu tình, ta tạm thời tha hắn một lần này ---- người tới, đi Vạn Niên huyện nha đem Ca Thư Hàn kia mang lại đây cho ta!
Lúc Ca Thư Hàn kinh sợ đi vào một nhã gian tại lầu hai quán rượu, con giận của Ngọc Chân đã hoàn toàn tan, đang bị Tiêu Duệ nói một vài trò đùa phố phường chọc cười vui ra mặt. Thấy Ca Thư Hàn quỳ gối trước mặt mình, Ngọc Chân tươi cười chợt tắt, ánh mắt âm trầm như dao nhỏ “cắt” trên người Ca Thư Hàn, mà ba cô gái Lan nhi đừng phía sau Ngọc Chân kia, lại phẫn nộ nhìn chằm chằm Ca Thư Hàn, hận không thể tiến lên mỗi người đạp cho hắn một chân, xuất ra cơn giận trong lòng.
Xuân Lan Thu Cúc bốn nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đều đi theo bên người Ngọc Chân, tình cảm giống như tỷ muội. Xuân nhi bị thương, điều này tam nữ làm sao có thể không xúc động lây.
Ca Thư Hàn không yên trong lòng, trong lòng thẹn thùng, nằm sấp trên mặt đất im lặng không nói gì.
- Ngươi đó là Ca Thư Hàn con trai Ca Thư Đạo Nguyên?
Ngọc Chân thản nhiên nói.
- Hồi bẩm điện hạ, tiểu nhân đúng là Ca Thư Hàn.
Ca Thư Hàn cúi đầu thưa lại một tiếng, thân mình cứng nhắc hơi giật.
- Hừ, ngươi thật to gan! Cũng dám nháo sự ở quán rượu của ta, còn làm thương Xuân nhi của ta. Bản lãnh ngươi thật lớn, năng lực lớn! Nhìn khắp thành Trường An này, cũng chỉ có Ca Thư Hàn ngươi có gan này.
Ngọc Chân cười lạnh lên:
- Ca Thư Hàn say rượu không đức, tự biết phạm phải sai lầm lớn… Mời điện hạ trừng phạt là được, Ca Thư Hàn không có nửa câu oán hận.
- Hừ.
Ngọc Chân lại hừ lạnh một tiếng:
- Niệm tình đứa nhỏ nhà ta xin tha cho ngươi, niệm ngươi còn có vài phần tài cán, ta liền bỏ qua cho ngươi một lần.
Nghe lời này của Ngọc Chân, Ca Thư Hàn đột nhiên cả kinh. Hắn tự hỏi lúc này là chọc tổ ong vò vẽ, chọc phải một đại quý nhân mình không thể trêu vào, tuy rằng không có lo lắng tính mạng, nhưng công danh của mình và thanh danh của Thư gia xem như hoàn toàn quét rác bởi việc này, càng không nói đến hùng tâm tráng trí kiến công lập nghiệp kia của hắn, tự nhiên hết thảy hóa thành bọt nước. Hắn đã chuẩn bị tư tưởng tốt. Đột nhiên nghe được Ngọc Chân “bỏ qua cho một lần này”, trong lòng phù phù nhảy lên.
Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy một bên, mỉm cười đỡ hắn từ dưới đất lên:
- Tại hạ Tiêu Duệ, gặp qua Ca Thư Hàn đại nhân.
Ca Thư Hàn khẽ chấn động, ánh mắt sáng ngời chợt đặt trên người Tiêu Duệ, đầu vai hùng tráng hơi run lên, cảm thấy minh bạch vài phần. Rất rõ ràng, môn sinh thiên tử phong quang vô hạn trong thành Trường An gần đây, nghĩa tử Ngọc Chân, tài tử tửu đồ Tiêu Duệ này cầu tình cho mình. Hắn nhìn Tiêu Duệ thật lâu, khom người bái lạy:
- Ca Thư Hàn gặp qua Tiêu Công tử. Ân tình này của Tiêu công tử Ca Thư Hàn ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ báo đáp!
Tiêu Duệ ha ha cười:
- Một chút việc nhỏ, cần gì nhắc đến? Người không phải thánh hiền ai có thể không sai, Ca Thư đại nhân không cần để trong lòng.
Ngọc Chân ngồi một chỗ đột nhiên cười lạnh một tiếng:
- Ca Thư Hàn, thương thế của Xuân nhi thị thiếp của đứa nhỏ ta… Chuyện này, chính ngươi hãy nhớ kỹ đi…
Khuôn mặt thẳng thắn của Ca Thư Hàn đỏ lên, hắn cắn chặt răng, rầm một tiếng quỳ rạp xuống đất:
- Ca Thư Hàn nợ Tiêu công tử một nhân tình, ngày sau tất sẽ hậu báo!
Ca Thư Hàn cảm ơn mãi mới lau đi một tầng mồ hôi lạnh, lo sợ không yên rời đi. Mà trông bóng lưng Ca Thư Hàn rời đi, lại liếc qua khuôn mặt tươi cười như không có gì của Tiêu Duệ, Ngọc Chân đột nhiên nhíu mày, ho khan kịch liệt.
Chỉ khoảng nửa khắc, sắc mặt của mỹ phụ trung niên quyến rũ trở nên tái nhợt, nàng dùng tay đỡ lấy ngực, thở hổn hển từng ngụm. Tiêu Duệ cả kinh, chạy nhanh tới nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cho nàng, vội vàng hỏi:
- Mẫu thân, ngài đây là…
Ngọc Chân thở hổn hển một hơi, thở dài nói:
- Đứa nhỏ, không có gì đáng ngại, đây là bệnh cũ nhiều năm, vừa đến tiết lập xuân này, ta lại thường thấy bực mình ho khan không ngừng, cũng không biết xem qua bao nhiêu ngự y, cũng không thay đổi được chuyện gì.
Tiêu Duệ ngẩn ngơ, thầm nghĩ, chẳng lẽ là bệnh hen theo mùa? Hoặc là, viêm phế quản? Hắn vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Ngọc Chân, vừa nhớ lại mình khi bào chế rượu thuốc ở Lạc Dương. Văn hóa rượu thuốc Trung Quốc bác đại tinh thâm, Tiêu Duệ chau chuốt lại, liền lấy ra được một phương thuốc trị liệu ho khan khó chịu ở ngực.
Hắn khoát tay áo:
- Lan nhi, làm phiền ngươi đi lấy giấy và bút mực.
Tiêu Duệ vội vàng ghi một phương thuốc, sau đó phái người đi hiệu thuốc bắc bốc thuốc. Thiếu nữ điều rượu Lan nhi long lanh như hoa thản nhiên cười, tiến đến thu hồi giấy và bút mực, sau đó mang thêm trà nóng vào chén cho Tiêu Duệ và Ngọc Chân:
- Công tử lại thông y thuật, Lan nhi thực không ngờ.
Ngọc Chân cũng ngạc nhiên nói:
- Đứa nhỏ, con thật sự thông ý thuật sao? Chẳng qua, con cho dù thông y thuật, đối với căn bệnh kéo dài này của mẫu thân chỉ sợ cũng thúc thủ vô sách (bó tay).
Tiêu Duệ cười ha ha:
- Mẫu thân, Lan nhi, ta làm sao biết y thuật cái gì. Chỉ là ta biết vài bài rượu thuốc, ta chuẩn bị chế cho mẫu thân vài hũ, sau đó mẫu thân đúng hạn dùng uống, xem có thể hay không trị liệu hiệu quả.
Rượu thuốc cũng không phải Tiêu Duệ phát minh, thậm chí còn sớm hơn cả thời thịnh Đường, đã có không ít thầy thuốc vận dụng rượu thuốc để trị liệu bệnh hoạn. Ngọc Chân nghe vậy cũng không kỳ quái, chỉ có điều nàng cũng không ôm y vọng gì với rượu thuốc theo lời Tiêu Duệ, nhưng này dù sao cũng là một phen tâm ý của Tiêu Duệ. Cho dù là biết rõ không có trị liệu hiệu quả. Ngọc Chân vẫn cao hứng trong lòng, vui mừng đắc ý.
Hoàng cung, tẩm cung Võ Huệ Phi.
Võ Huệ Phi vừa mới ** rất mạnh với Lý Long Cơ một lần, Lý Long Cơ này tuy rằng người đã đến trung niên, nhưng đòi hỏi và cuồng nhiệt chuyện phòng the lại không thua thanh niên chút nào, sau khi triều hội kết thúc đột nhiên hưng trí, lòng như lửa đốt chạy tới tẩm cung Võ Huệ Phi, đuổi cung nữ thái giám, cùng ái phi âu yếm của mình giằng co với nhau.
Đây cũng không phải việc gì mới mẻ. Cung nữ và thái giám tẩm cung Võ Huệ Phi thấy hoàng đế sắc mặt đỏ lên chạy tới, chỉ biết hoàng thượng muốn làm việc với nương nương, kỳ thật không đợi Võ Huệ Phi phân phó đều tự giác lui xuống.
Lý Long Cơ giải phóng hoàn toàn nhiệt khí trên cơ thể đầy đặn của Võ Huệ Phi, lại cùng nàng nhu tình mật ý nói chuyện, rồi vội vàng mặc chỉnh tề, đi ngự thư phòng, nơi đó, còn có rất nhiều tấu chương và quốc sự đang đợi hắn.
Khuôn mặt Võ Huệ Phi hồng lên. Toàn bộ thân thể đẫy đà mềm mại ăn no trải qua mưa móc làm dịu nổi lên một tầng đỏ ửng. Một cung nữ báo lại:
- Nương nương, Lý tướng cầu kiến!
Sắc mặt Võ Huệ Phi ngưng trọng, trầm ngâm một chút, thần tình xuân sắc trở thành hư không, vung ống tay áo hoa lệ lên:
- Mời hắn vào!
- Thần Lý Lâm Phủ, bái kiến Huệ Phi nương nương.
Lý Lâm Phủ nở một nụ cười cổ quái, kỳ thật hắn đã sớm tới rồi, chỉ có điều nghe nói hoàng thượng đang ở trong cung của Võ Huệ Phi, lặng lẽ chờ. Khoảng thời gian này là một canh giờ, Lý Lâm Phủ thấy hoàng đế đi xa, mới lắc mình đi ra từ một góc sáng sủa ở dưới mái cong hoàng cung.
- Lý tướng mời ngồi, pha trà.
Võ Huệ Phi khoát tay áo. Lúc này nữ nhân có quyền thế nhất trong thâm cung Đại Đường, khi đối mặt với hạ thần, khuôn mặt quyến rũ cũng mang theo một tầng uy nghiêm bản năng của kẻ bề trên. Chỉ có điều tầng uy nghiêm này đối với Lý Lâm Phủ mà nói, thùng rỗng kêu to. Hiện tại, Lý Lâm Phủ có đủ tiền vốn với vị quý nhân trong cung trước mặt, vẫn duy trì trọng lượng và khoa trương của quyền thần Đại Đường.
Chờ bọn cung nữ thái giám đều lui xuống, lúc này Võ Huệ Phi mới oán hận nói:
- Lý tướng, trước mắt không ngờ hoàng thượng không hề có ý tứ phế truất thái tử, ngươi thật ra nói cho bổn cung xem, chúng ta nên làm gì bây giờ? Cứ như vậy đi xuống, chỉ cần hoàng thượng… Lý Anh kia liền danh chính ngôn thuận đăng cơ xưng đế, đến lúc này, mẹ con chúng ta gặp chuyện làm sao chịu nổi?
Lý Lâm Phủ mỉm cười:
- Nương nương đợi một chút, đừng sốt ruột. Hoàng thượng không phế truất thái tử, cũng không có nghĩa là hoàng thượng coi trọng thái tử. Bất kể thế nào, hiện tại chỉ có trước tiên buộc hoàng thượng phế thái tử đi, Thọ Vương điện hạ mới có thể có cơ hội --- nếu không, tương lai Thọ Vương điện hạ sẽ rất khó nói.
Võ Huệ Phi hít một hơi:
- Bức hoàng thượng? Lý tướng, ngươi lúc này nói với bổn cung thì thôi…
- Nương nương, thần liền nói thật với nương nương đi, hoàng thượng chỉ là muốn làm cho thái tử ngồi ở đông cung che mắt người mà thôi… Phế thái tử đi, cũng chưa chắc sẽ lập thái tử… Nhưng là, tình huống hiện tại là, nếu phế thái tử đi, Thọ Vương điện hạ còn có cơ hội, mà nếu không phế, Thọ Vương điện hạ sẽ không có chút cơ hội nào.
Lý Lâm Phủ thản nhiên nói:
- Nếu nương nương có thể… Thần thật ra cảm thấy được, hoàng thượng phế thái tử, đó chỉ là chuyện nhấc tay.
Võ Huệ Phi nhíu mày:
- Ngươi nói rõ ràng, đừng vòng vo với bổn cung, ngươi nói bổn cung nên làm như thế nào?
Lý Lâm Phủ đột nhiên cười quỷ dị, ánh mắt gần như trào phúng quen trên thân thể đẫy đà mềm mại đáng yêu của Võ Huệ Phi, thấp giọng nói:
- Kế hoạch hiện nay, chỉ có làm cho thái tử tự loạn địa thế, tự làm ra chuyện điên cuồng, mới có thể làm cho hoàng thượng không thể không phế hắn. Thậm chí ----
Lý Lâm Phủ múa may tay áo, làm một động tác chém đầu.
Võ Huệ Phi lắp bắp kinh hãi:
- Chỉ giáo cho?
- Thần không dám nói.
- Ngươi cứ việc nói thẳng đi, còn che chê lấp lấp với bổn cung, làm chi đâu?
Võ Huệ Phi nhíu mày không kiên nhẫn.
- Thần biết một bí mật rất lớn của thái tử Lý Anh. Thái tử Lý Anh mỗi ngày ở trong Đông Cung, trước mỗi lần cùng thái tử phi gặp mặt hoặc sinh hoạt vợ chồng với thị thiếp khác, đều phải đi trước tới thư phòng xem một bức họa chân dung. Trên bức họa chân dung kia, là một nữ tử xinh đẹp tuyệt thế… Nghe nói, thái tử còn có một ham mê, chính là bất kể sinh hoạt vợ chồng với ai, đều phải bịt kín mặt đối phương, sau đó…
Âm thanh Lý Lâm Phủ trở nên cực kỳ dâm mi.
Võ Huệ Phi lập tức đỏ mặt, thầm mắng:
- Hay cho một tên vô sỉ cẩu vật.
Lý Lâm Phủ hơi tiến lại gần, thanh âm càng trở nên trầm thấp và áp lực:
- Nương nương có biết, nữ tử trên bức họa trong thư phòng thái tử là ai chăng?
- Bổn cung làm sao biết…
Võ Huệ Phi ửng đỏ hai má, trách mắng:
- Lý tướng, ở trước mặt bổn cung, ngươi phải tự trọng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.