Mấy ngày liên tiếp trong cung cũng không có bất kỳ tin tức triệu kiến Tiêu Duệ. Tiêu Duệ cũng vui vẻ được thanh nhàn, mỗi một ngày cùng Tôn Công Nhượng bàn bạc chuyện mua mua bán bán, ngẫu nhiên cũng mang theo Tú Nhi và Lệnh Hồ Xung Vũ đi lòng vòng dạo chơi trong thành. Tử Đồ tửu phường tổng bộ Trường An đã đi vào quỹ đạo, mà vô luận là Tử Đồ tửu phường ở Ích Châu hay là Tửu Đồ tửu phường của Lạc Dương đều đem loại rượu của mình đến bày bán ở Trường An. Một đoạn thời gian này Thanh Hương Ngọc Dịch, Ngũ Lương Ngọc Dịch và Thiêu Đao Tử đều được đưa ra thị trường Trường An. Nhất thời danh tiếng trong thành Trường An bay đầy mùi thơm của rượu, cái tên tửu đồ Tiêu Duệ cũng theo sức nóng của thị trường rượu mà dần dần xâm nhập vào lòng người, trở thành "Nhân vật mới nổi" được đám tửu khách nói đến nhiều nhất trong các tửu quán ở Trường An. Người thanh niên được bọn họ cứu giúp trước khi vào Trường An đã có thể xuống giường hoạt động, sắc mặt cũng đã thêm vài phần hồng nhuận, lão y giả liên tục đến quý phủ vì châm cứu cho hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, vỗ vỗ bả vai thanh niên, than thở nói: - Vị tiểu ca này, cậu quả thực là phúc lớn mạng lớn, trong số mệnh gặp được quý nhân đấy. Lão hủ thật sự là không thể nào tin tưởng được lại có người sẽ không tiếc hao phí nhiều tiền của như vậy chỉ để cứu lấy tánh mạng của một người xa lạ. Tiểu ca nhi, cậu có biết gốc nhân sâm Tân La trăm năm mà mấy ngày nay cậu dùng giá bao nhiêu tiền hay không? Chính là một trăm quan tiền đấy! Thanh niên sớm đã được thay một thân y sam của Tiêu Duệ, hai người vóc dáng không chênh lệch bao nhiêu y sam của Tiêu Duệ mặc vào người hắn cũng vừa vặn. Cho nên nói người đẹp vì lụa, thanh niên sau khi tắm rửa chải đầu mặc một bộ y sam mới thì hiện ra khuôn mặt thanh tú vốn có. Hắn trầm mặc cúi người hành lễ, - Đa tạ ân nghĩa khám chữa bệnh của lão tiên sinh. - Được rồi, tiểu ca nhi, đi cám ơn ân nhân của mạng của cậu đi, lão hủ cáo từ đây. Lão y giả xách hòm thuốc của mình lên rồi rời đi. Thanh niên im lặng đứng yên tại chỗ trầm ngâm một hồi lâu, lúc này mới theo đường hành lang dài trong phủ đi đến thư phòng của Tiêu Duệ, vừa đi đến trước cửa thư phòng thì nhìn thấy Tú Nhi dịu dàng đứng ở cửa, nhìn hắm khẽ mỉm cười - Công tử đứng dậy rồi? Ngày bình thường uống thuốc hay vệ sinh đều là do Tú Nhi chăm sóc cho hắn, cho nên hai người tương đối quen thuộc. Thanh niên miễn cưỡng nở một nụ cười, chắp tay nói: - Đại ân của Tú Nhi cô nương ngày sau tại hạ xin hậu báo! Thanh niên đứng ở cửa thư phòng, nhìn Tiêu Duệ đang kiên trì đọc kinh thư trong thư phòng thật lâu, từ từ đi vào trong phòng, vén tà áo yên lặng quỳ xuống đất. Tiêu Duệ cả kinh vội vàng đứng dậy chạy đến nâng lên, - Ngươi làm gì đấy? Chắc hẳn ngươi cũng là người đọc sách, dưới gối nam nhi có hoàng kin, vạn vạn lần không thể dễ dàng quỳ xuống! Trên mặt người thanh niên hiện lên vẻ cảm kích và cảm động vô tận, giọng nói có chút run rẩy: - Đại ân đại đức của Tiêu công tử tại hạ ghi nhớ suốt đời. Chỉ có điều tại hạ người không một xu dính túi, thiết nghĩ để báo đại ân của công tử chỉ cầu công tử có thể thu dụng tại hạ vào trong phủ làm một kẻ hạ nhân đi. - Thấy chết mà không cứu là việc mà người đọc sách chúng ta nên làm hay sao? Tiêu Duệ đỡ người thanh niên ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nói, - Hơn nữa đừng nói đến chuyện báo đáp hay không báo đáp. . . Chẳng qua, mỗ còn chưa thỉnh giáo đại danh tôn tính của công tử, vì sao lại lưu lạc đến bước đường này? Khuôn mặt vốn đã hồi phục lại vài tia huyết sắc của thanh niên nhất thời trở nên trắng bệch, đầu vai run rẩy, đột nhiên cúi thấp đầu xuống. Tiêu Duệ thầm nghĩ, "Như thế nào mà ngay cả tên họ lai lịch cũng không có? Chẳng lẽ có lời gì khó nói muốn giấu sao?" Nghĩ đến đây Tiêu Duệ liền mỉm cười không tái hỏi mà thay đổi chủ đề. - Mời dùng trà! Thanh niên cắn răng chậm rãi ngẩng đầu lên: - Đại danh của Tiêu công tử từ sau tiết trung thu năm nay tại hạ đã được nghe nói đến. Ngày đó tại hạ đã từng có tâm phát lời thế, ngày sau gặp mặt công tử tại Trường An cùng so tài học. . . Chỉ là thế sự khó lường, không ngờ rằng chỉ trong nửa năm thời gian ngắn ngủi tại hạ đã lưu lạc nơi hoang dã, thiếu chút nữa thì một mạng ô hô. Tiêu Duệ yên lặng lắng nghe. Thanh niên này khí chất văn nhã cùng với lời nói cử chỉ trong quy trong củ khiến cho hắn mơ hồ đoán được đây chắc hẳn không phải là một sĩ tử bình thường lưu lạc nơi hoang dã. - Tại hạ họ Trịnh, tên Ưởng. Xuất thân Huỳnh Dương Trịnh gia, năm trước vào kinh dự thi. . . Trình Ưởng cắn chặt răng, buồn bã nói. Tiêu Duệ giật mình kinh ngạc, sớm đã dự đoán xuất thân của người thanh niên này không hề tầm thường, nhưng không ngờ rằng lại xuất thân từ thế gia đại tộc. Huỳnh Dương Trịnh gia này, thực đúng là khó lường. Thanh Hà Bác Lăng Thôi thị, Thái Nguyên vương thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Phạm Dương Lô thị cùng với Hoàng tộc Lý gia, đây là ngũ đại sĩ tộc cao môn của Đại Đường. Lực ảnh hưởng của bọn họ từ triều đình cho đến thôn dã đều không gì sánh kịp. Bỏ qua hoàng tộc Lý gia, bốn họ sĩ tộc khác giống như Huỳnh Dương Trịnh thị người làm quan trong triều đếm không hết, có thể nói là trụ cột vững chắc của triều đình Đại Đường. Tiêu Duệ lấy lại bình tĩnh, trong đầu thầm nghĩ Huỳnh Dương Trịnh gia là thi thư gia truyền, lấy đại đức cao thượng của nho môn dương danh thiên hạ. Môn phong gia giáo tất nhiên là nghiêm cẩn, như thế nào lại xuất hiện một kẻ. . . Hình như nhìn ra được nghi hoặc của Tiêu Duệ, Trịnh Ưởng xấu hổ không thôi cúi gằm mặt xuống, siết chặt nắm tay yếu ớt, khóc rống lên. - Ta chính là đứa con hư hỏng của Trịnh thị. Ta chính là đứa con hư hỏng của Trịnh thị ! Nhớ lại năm trước, tài tử Trịnh thị Trịnh Ưởng Trịnh Dương Minh phong nhã hào hoa, đường quan rộng mở, từ Kim Châu(cha hắn là Kim Châu thứ sử) vào kinh dự thi. Một đường thông thuận Trịnh Ưởng đến thành Trường An vào cuối tháng chín. Khoảng cách đến kỳ thi còn xa, Trịnh Ưởng được thu xếp ở lại trong một gian khách sạn. Tháng mười cuối thu là quý thời tiết đẹp nhất ở Trường An, khắp nơi thoang thoảng mùi hương quế, gió thu mát mẻ, thiếu niên Trịnh Ưởng chưa từng nếm mùi sầu tư sau khi sắp xếp yên ổn chỗ ở thì ngày ngày rong ngựa đi chơi. Cảnh vật có đẹp đến mấy đi nữa thì xem nhiều cũng đâm chán, Trịnh Ưởng cũng như vậy. Du ngoạn vài ngày thì sinh chán chường, trong lòng lại bắt đầu hoạt động. Ngày đó, hắn ngàn vạn lần không nên nói chuyện với hai tên thương nhân cùng khách sạn, sau khi nghe xong hai tên thương nhân kia nói chuyện bọn họ tìm kiếm tính yêu ở khu phó hoa của Trường An, trong lòng Trịnh Ưởng có chút ngứa ngáy khó chịu. Bình thường ở trong nhà người chịu gia quy ước thúc, Trịnh Ưởng chưa bao giờ tiếp xúc quá loại tình huồng này, đồng môn thi hội ngẫu hứng mời vài ca kỹ đến trợ hứng, Trịnh Ưởng còn chán ghét đám ca cơ nông cạn tục tằng chỉ vì tiền. Hiện tại nghe nói "tràng phong hoa tuyết nguyệt" ở kinh thành thú vị vô cùng, hắn chỉ cảm thấy dục vọng bị kích thích, liền quyết định đi xem thử một lần. Vào lúc hoàng hôn, Trịnh Ưởng ma xui quỷ khiến thế nào mà chậm rãi đi vào một khu phố hoa của Trường An, nơi này trên mỗi một con đường kỹ viện và tửu lâu mọc lên san sát, phía trước mỗi nhà đều có vài kỹ nữ trang điểm đậm lẳng lơ chèo kéo, đánh mắt đong tình với người qua đường. Trịnh Ưởng khinh thường đi hết con đường, khu phố oanh oanh yến yến này thực ra cũng chỉ là một đống son phấn thô tục, rất không có tình cảm, rất không có khí chất, nơi này làm sao có thể hấp dẫn được vị tài tử phong lưu của Trịnh thị kia chứ? Một đường đi thẳng đến khu phố ven song, trong căn phòng của một ngôi nhà được trang trí hết sức hoa lệ, gặp được một vị nữ tử ngồi bên cửa sổ. Vị nữ tử này ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trên người mặc một bộ y phục bằng tơ lụa màu vàng, đôi mắt to tròn lúng liếng đầu vẻ quyến rũ, tay cầm một thanh quạt lụa, che lấp nửa khuôn mặt trắng nõn, cũng không giống với các nữ tử khác liếc mắt đưa tình dụ khách, trong cử chỉ lộ ra vài phần thẹn thùng. Trịnh Ưởng không tự chủ được mà dừng bước, đôi mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm vào vị nữ tử kia, nữ tử nọ hình như càng thêm e lệ, hai gò má ửng đỏ, hàng lông mi thật dài rủ xuống che lấp đôi mắt.Trái tim Trịnh Ưởng theo sự biến hóa rất nhỏ trong động tác của nàng mà trở nên nhộn nhạo, quạt giấy trên tay trong lúc lơ đãng xoạch một tiếng rơi xuống mặt đất. Nàng ấy tên là Tiết Á Tiên, đã từng xuất thân từ danh môn, nhưng sau đó gia đạo sa sút mà lưu lạc làm con hát. Từ nhỏ được giáo dục dậy bảo rất tốt, tinh thông thi thư, trò chuyện với Trịnh Ưởng thập phần hợp ý. Trịnh Ưởng từ thương sinh thích, từ thích sinh yêu, ngay đêm đó đã ngủ lại trong phòng Tiết Á Tiên. Bởi vì tư chất của Tiết Á Tiên cho nên giá cả bảo mẫu đưa ra là tương đương cao, mà Trịnh Ưởng lâu nay quen thói công tử nhà giàu có, lại vì cô ương mà mình yêu thích tự nhiên là không tiếc vung tiền như rác. Từ đó về sau hai người sống chung với nhau trong kỹ lâu. Đánh đàn vẽ tranh, phẩm trà đánh cờ, đàm thơ luận văn, thưởng nguyệt ngắm hoa, đôi nam nữ đang yêu nhau trầm luân trong biển tình ngọt ngào. Trịnh Ưởng sớm đã đem kỳ thi mùa xuân vứt lên tận chín tầng mây, ngày ngày say trong men tình ái. Thời gian thấm thoát trôi đi, biết tiền trong túi hắn không đủ chữa bệnh thương hàn, tú bà vô tình liền phái người đem hắn vứt ra nơi hoang dã ngoài cửa thành. Nghe Trịnh Ưởng nghẹn ngào kể xong những tao ngộ của chính mình, Tiêu Duệ cũng không khỏi than thở không thôi. Đây là một con mọt sách kiêm tình si xuất thân từ danh môn quý tộc, hắn thế nhưng lại ấu trĩ đến mức cùng một kỹ nữ ở chung trong kỹ lâu. Hôm nay tiền tài đã cạn, khoa cử không cửa, rốt cuộc chẳng còn mặt mũi nào mà trở lại quê nhà, rơi vào một cái kết cục vô cùng bi thảm. Nếu như không phải ngẫu nhiên gặp được Tiêu Duệ, sợ rằng đã sớm đi xuống âm tào địa phủ tiếp thụ gia pháp của liệt tổ liệt tông Trịnh thị rồi. - Từ xưa đến nay kỹ nữ vô tình con hát vô nghĩa, Dương Minh huynh cũng không nên quá thương tâm. Tiêu Duệ thờ dài một tiếng. - Không, không, Tiêu công tử, Tiên Nhi không phải là loại người như vậy. Tiên nhi nhà ta đối với ta tình tựa kim kiên(tình cảm bền chắc như vàng),ân nghĩa như hải. . . Trên mặt Trịnh Ưởng chợt lóe lên một tia bi ai, - Chỉ do Trịnh Ưởng vô năng, kiếp này không thể cùng Tiên Nhi nên vợ nên chồng. Tiêu Duệ mỉm cười, nhớ lại nữ tử ngày đó đau khổ muốn chết, hình như quả thật cũng có một chút tình nghĩa đối với Trịnh Ưởng này đi. Đương nhiên rồi, trong kỹ lâu cũng có nữ tử tố sống có tình có nghĩa, giống như ca cơ phấn hồng Liễu Mộng Nghiên ở Lạc Dương vậy. Hắn thở dài một tiếng: - Như vậy đi, Dương Minh huynh, huynh cứ yên tâm ở lại chỗ của ta, chờ kỳ thi mùa xuân năm tới ta và ngươi cùng nhau đi thi là được!? Thọ Vương phủ, Lý Mạo một thân y phục ở nhà đi vào phòng khách của Vương phủ gặp mặt một vị thương nhân, Ngụy gia gia chủ Ngụy Anh Kiệt, một trong tứ đại thương cổ thế gia đến từ Sơn Nam đạo, có ý muốn đặt căn cơ tại Trường An. Ngụy Anh Kiệt cung kính đứng ở một bên, nhìn Lý Mạo chậm rãi thưởng thức trà mới Giang Nam mà hoàng đế lão tử và quý phi lão nương ở trong cung mới ban cho. Phẩm trà nửa ngày, Lý Mạo mới thản nhiên cười: - Ngụy đông chủ, bổn vương cũng là người chân thật, không thích quanh co lòng vòng, ngươi có điều kiện gì thì nói ra đi. - Vương gia, tiểu nhân nguyện ý dốc hết toàn bộ tài lực của Ngụy gia tương trợ Vương gia, mặc cho Vương gia sai khiến. Sau này phàm là Ngụy gia làm ra đều có ba phần của Vương gia, Chỉ là, chỉ là tiểu nhân muốn khẩn cầu Vương gia giúp tiểu nhân báo thù rửa hận. Ngụy Anh Kiệt mang theo ý nịnh nọt chậm rãi nói ra ý định lần này tới của bản thân. - Ồ!? Chỉ là một tên Tiêu Duệ nho nhỏ mà thôi, đáng giá để cho Ngụy gia chủ làm chuyện lớn như vậy sao? Lý Mạo khóe miệng hơi cong lên, - Ta cũng từng được nghe nói về hắn, chẳng qua là đứa trẻ ranh nhà Tiêu Chí Trung mà thôi, nghe nói khiến cho rượu Thanh Hương Ngọc Dịch và Ngũ Lương Ngọc Dịch của Trường An lên giá chính là xuất phát từ Tửu Đồ tửu phường của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]