Thục Châu Kiếm Nam xuân tửu phường là một chi nhánh của Ích Châu, Kiếm Nam Xuân cũng chính là một phân hiệu. Nhà Gia Cát lấy kinh doanh vải gấm Tứ Xuyên và lá trà là nghiệp chính còn nấu rượu chẳng qua chỉ là nghề phụ mà thôi. Ích Châu Kiếm Nam Xuân là một trong những sản nghiệp của nhà Gia Cát ở đất Thục, mà Thục Châu Kiếm Nam Xuân chẳng qua chỉ là một bộ phận nhỏ trong tửu phường khổng lồ Ích Châu Kiếm Nam Xuân đó. Đối với Ích Châu Kiếm Nam Xuân mà nói, bọn họ rất coi trọng thị trường khổng lồ bên ngoài Kiếm Nam, nếu thiết lập chi nhánh tửu phường ở Trung Nguyên thì còn được coi trọng chứ những chi nhánh ở đất Thục như Thục Châu Kiếm Nam Xuân tửu phường, do quá gần Ích Châu tổng phường, nên địa vị có phần kém hơn. Đương nhiên có thì cũng tốt nhưng không có thì cũng chả sao. Cho nên, cái tửu phường bé nhỏ như thế thì chỉ có những người thấp cổ bé họng của họ Gia Cát đứng kinh doanh mà thôi. Gia Cát Liên ở trong tộc Gia Cát chính là một kẻ như vậy. Hắn với Gia Cát gia chủ Gia Cát Khổng Phương là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng trong xã hội đề cao sự tôn nghiêm của đẳng cấp và gia pháp của gia tộc này, cùng một cha sinh ra thì chả nói lên được vấn đề gì cả. Cái chính là địa vị của mẹ mình. Gia Cát Khổng Phương là con vợ cả còn Gia Cát Liên chẳng qua chỉ là kết quả do Gia Cát gia chủ tiền nhiệm trong một cơn say rượu dan díu với thị nữ. Bởi vậy nếu so sánh về địa vị với Gia Cát Khổng Phương thì có thể nói là một bên gà rừng, một bên là phượng hoàng. Có lẽ vì từ nhỏ đã bị đàn áp nên tính tình của Gia Cát Liên càng ngày càng yếu đuối, vẫn nép mình dưới cái bóng của huynh đệ. Cho đến khi hắn được mười tám tuổi cưới vợ lập thất, Gia Cát Khổng Phương nể mặt cha mình mới mở ra chi nhánh Thục Châu Kiếm Nam Xuân tửu phường giao cho Gia Cát Liên quản lý. Trên thực tế, chẳng khác gì đày hắn đến toà thành nhỏ Thục Châu cách Ích Châu mấy chục dặm. Ba anh em nhà Gia Cát, trong đó Gia Cát Khổng Phương quản lý toàn bộ sản nghiệp nhưng các hoạt động cụ thể thì do nhị đương gia Gia Cát Minh coi sóc. Gia Cát Minh này làm việc phi thường khôn khéo, có thể nói là một thương nhân thiên tài. Dưới sự quản lý của hắn, sản nghiệp khổng lồ của nhà Gia Cát ngày càng phồn vinh hưng thịnh, hắn trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Gia Cát Khổng Phương. Đáng tiếc, trời già ghét kẻ có tài. Đầu năm ngoái, Nhị đương gia của nhà Gia Cát vướng bệnh nằm liệt giường, suốt ngày cứ nằm ngủ li bì trên giường. Nhiều danh y của Ích Châu đến khám bệnh cả nữa ngày trời cũng không tìm ra được Gia Cát Minh này rốt cuộc là mắc phải quái bệnh gì. Chỉ biết chắc một điều, Gia Cát Minh xem như là một kẻ vô dụng. Gia Cát Minh lâm bệnh khiến cho tất cả sự vụ liên quan đến sản nghiệp nhà Gia Cát trút hết lên đầu gia chủ Gia Cát Khổng Phương, khiến Gia Cát gia chủ một phen khốn khổ. Sức người luôn có hạn. Gia Cát Khổng Phương vừa xử lý nội vụ trong gia tộc vừa lo lắng cho cơ đồ sản nghiệp, làm suốt mấy tháng đã có phần chịu hết nổi. Mặc dù có con gái là Gia Cát Hương Ngọc phụ giúp nhưng Gia Cát Khổng Phương luôn thấy thiếu thốn, bởi vậy mới nhớ tới tam đệ của mình Gia Cát Liên. Tuy thân phận hắn hèn mọn nhưng dẫu sao năng lực cũng tạm được, chưa kể còn là con cháu nhà Gia Cát, cũng nên quay về Ích Châu chia sẻ bớt gánh nặng cho mình. Tin này đến Thục Châu khiến Gia Cát Liên vô cùng mừng rỡ, hắn sực nhớ cách đây không lâu, tiên sinh xem bói cho hắn đã đoán một quẻ, rằng rồi có ngày Gia Cát Liên hắn sẽ đổi đời. Nhưng trước khi chuẩn bị dẫn theo vài tiểu nhị tâm phúc thu thập hành lý trở về Ích Châu, Gia Cát Liên muốn nghe ngóng về một tên tiểu nhị xin nghỉ việc tên là Dương Quát. Vốn, một tên tiểu nhị xin nghỉ việc không phải là chuyện gì to tát, nhưng Gia Cát Liên nghe nói, ngay hôm sau khi nghỉ việc, Dương Quát đã thành lập một tửu phường có tên là Tửu Đồ. Hành động này của Dương Quát khiến Gia Cát Liên hết sức tò mò mà cái tên Tửu Đồ lại khiến cho hắn chấn động. Lạc Dương Tửu Đồ Tiêu Duệ với Thanh Hương Ngọc Dịch danh tiếng lan xa, tuy không đến mức truyền tụng khắp hang cùng ngõ hẻm của đất Thục, nhưng phàm những người trong ngành sản xuất rượu như Ích Châu Kiếm Nam Xuân và các đồng nghiệp đều đã nghe qua cái tên Lạc Dương Tửu Đồ này. Nhất là không lâu sau khi Thanh Hương Ngọc Dịch được tung ra thị trường Ích Châu, giới quý tộc và những người nấu rượu đều truyền bá cho nhau những sự tích về Tửu Đồ Tiêu Duệ này, ví như tài thơ sánh ngang Lý Đỗ, nghe hương đoán rượu, Ẩm trung tam tiên ca vân vân và vân vân.. Sau khi tìm hiểu, Gia Cát Liên lập tức bỏ luôn ý định quay về Ích Châu. Hắn thật không ngờ, chính mình cách đây vài ngày còn bàn luận về Lạc Dương Tửu Đồ, không ngờ người đó giờ đã xuất hiện ở cạnh mình, lại còn mở tửu phường ở Thục Châu nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, người con thứ xuất của dòng họ Gia Cát, em của Gia Cát gia chủ, Gia Cát Liên ba mươi sáu tuổi quyết định đến Dương gia để gặp mặt vị thiếu niên thần kỳ trong truyền thuyết này. Lúc Gia Cát Liên dẫn theo hai tuỳ tùng đến Dương gia, Tiêu Duệ đang đi dạo quanh viện, vắt óc suy nghĩ cách cải tiến chất rượu. Hắn cứ dạo qua dạo lại quanh gốc cây già khiến cho Dương tam tỷ đang đứng ở cửa phòng cũng phải đưa mắt nhìn theo Tiêu gia muội phu đang trầm lặng, ánh mắt âu yếm cũng theo sát thân ảnh của hắn mà quay tới quay lui quanh gốc cây già. Ở sau lưng nàng, ánh mắt của Ngọc Hoàn dần trở nên phức tạp. Mấy ngày nay, chút tâm tư thầm kín của Dương tam tỷ làm sao có thể qua mắt thiếu nữ thông minh này, bởi vậy lòng nàng mâu thuẫn đến cực độ. Nàng do dự, không biết có nên đối mặt nói chuyện thẳng thắn với Dương tam tỷ một lần để cho tỷ hiểu, tỷ với Tiêu lang hoàn toàn không có khả năng đến với nhau, nên chút rung động này cũng nên để cho lụi tàn như nến trước gió. Nhưng hoàn cảnh của Tam tỷ cũng rất đáng thương, Ngọc Hoàn buồn bã nghĩ. Đã nhiều lần, lời nói đã đến môi nhưng nàng lại nuốt vào. Cuối cùng, Ngọc Hoàn quyết định sẽ thương lượng với mẫu thân, để cho Dương tam tỷ xuân tâm chợt động này đi tái giá. Đây là thời kỳ Đại Đường thịnh vượng, dân chúng đông đảo, sung túc, chuyện quả phụ tái giá hay nam nhân cưới thê thiếp là chuyện quá đỗi bình thường, không có gì kỳ quái cả. Trong viện, Tiêu Duệ vẫn đang đi lòng vòng. Bên khung cửa, lòng dạ của hai người thiếu nữ Ngọc Hoàn và thiếu phụ Tam tỷ cũng lòng vòng theo. - Tiêu gia muội phu, Gia Cát đương gia muốn gặp ngươi. Dương Quát vội vã đi đến, vừa đi vừa kêu lớn. Người thanh niên hồn hậu chất phác này đang bận rộn công việc ở tửu phường, chợt ông chủ cũ đến nói nhờ hắn giúp đỡ để gặp mặt Tiêu Duệ. Cự tuyệt không được, Dương Quát đành phải đích thân đưa Gia Cát Liên đến Dương gia. - Ồ. Gia Cát đương gia ư? Tiêu Duệ lập tức phản ứng, - Là ông chủ của Kiếm Nam Xuân? - Đúng rồi. Tiêu gia muội phu, Gia Cát đương gia nói chung cũng là người tốt đấy. Dương Quát gật đầu rồi nói thêm một câu. Gia Cát Liên tính tình hiền lành, đối đãi với tửu công tiểu nhị trong tửu phường cũng tương đối hào phóng cho nên trong lòng Dương Quát, Gia Cát Liên này là người tốt, ừm, không có nhiều bản sự đúng là người tốt. - Mời ông ta vào đi. Tiêu Duệ khẽ rũ tay áo, quay đầu bước vào phòng khách, đang đi bỗng quay lại nói với Dương Quát : - Quát huynh, sau này cứ gọi ta là Tử Trường. Cách xưng hô Tiêu gia muội phu này thật sự bất nhã. Dương Quát ngẩn ra một lúc rồi vỗ vỗ gáy mình cười ha hả, vội ra cửa mời Gia Cát Liên vào, đích thân mình dẫn hắn vào phòng khách của Dương gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]