Những người ủng hộ đội đỏ đều hò hét kinh thiên động địa, vang vọng đất trời. Ở trên lầu, Lý Kỳ hưng phấn vỗ đùi, dưới lầu, thiếu nữ vui vẻ ra mặt, khẽ cười đắc ý liếc nhìn Tiêu lang. Ở trên lầu, Lý Nghi lơ đễnh cười, ánh mắt đoan trang nhìn đám người đang hò reo vui sướng ở phía dưới. Đột nhiên, ánh mắt của nàng bị kiềm hãm: một thiếu niên áo xanh tuấn tú đang đứng cười trong đám người. Thần sắc của hắn vui sướng mà bình tĩnh giống như hạc trong bầy gà, bên cạnh là một tiểu mỹ nhân kiều diễm quyến rũ như hoa như ngọc đang nép sát người hắn. Khuôn mặt hạnh phúc và thỏa mãn của nàng khiến trong lòng Lý Nghi khẽ run. Mà lúc này, Lý Kỳ đang hưng phấn quá độ cũng nhìn thấy Tiêu Duệ, khoa tay múa chân địa hô - Tiêu Duệ! Tiêu Duệ! Lý Nghi cười mắng: - Đừng hô, hắn nghe không được đâu. Lý Kỳ a một tiếng, khoát tay gọi Vệ Giáo đứng sau lưng, cúi đầu nói mấy câu. Vệ Giáo vội vàng xuống lầu, sau hồi lâu liền đem hai người Tiêu Duệ từ trong đám đông lên lầu. ... .... ... .... - Thảo dân Tiêu Duệ bái kiến Thịnh vương điện hạ, Hàm Nghi công chúa điện hạ! Tiêu Duệ mặc dù phi thường chán ghét loại lễ tiết quỳ lạy này, nhưng ở thời đại cấp bậc nghiêm ngặt này, đối mặt hoàng tử công chúa mà không quỳ xuống, trừ khi tự mình muốn tìm chết. Tiêu Duệ không muốn thi cử và tham gia quan trường chính là vì không muốn cứ phải dập đầu liên tục như thế này. Dương Ngọc Hoàn sợ hãi quỳ gối phía sau Tiêu Duệ, nhỏ giọng nói - Nô Dương thị Ngọc Hoàn bái kiến hai vị điện hạ! Lý Kỳ nhanh nhẹn đi tới kéo Tiêu Duệ, đang định nói gì nhưng lập tức cố kìm nén sắc mặt hưng phấn lại, ra vẻ trầm ổn, ho khan một tiếng, cất giọng còn non nói: - Tiêu Duệ, không cần đa lễ, đến đây, ngồi cạnh bổn vương. Chúng ta cùng nhau ngắm hoa đăng. Lý Nghi cũng cười khoát tay áo, phân phó thị nữ đỡ Dương Ngọc Hoàn lên, dịu dàng nói: - Dương tiểu thư, đến ngồi cạnh bản cung đi. Thiếu nữ rõ ràng là có chút khẩn trương, nàng sợ hãi liếc mắt nhìn Tiêu Duệ, thấy trong mắt hắn có vẻ cổ vũ và dịu dàng, lúc này mới cố gắng cẩn thận ngồi xuống bên dưới Lý Nghi. Lý Nghi thấy nàng không muốn xa rời Tiêu Duệ như thế, hơi thất thần, trong lòng có một cảm giác phức tạp không nói nên lời. ... .... ... .... Bốn người trên cao nhìn xuống, ngắm dòng người qua lại và biển hoa đăng của thành Lạc Dương, trong lòng trở nên phi thường tĩnh lặng. Lý Nghi chậm rãi đứng dậy, than nhẹ nói: - Hỏa thụ ngân hoa hợp Tinh kiều thiết tỏa khai Ám trần tùy mã khứ Minh nguyệt trục nhân lai Du kỹ giai nùng lý Hành ca tận lạc mai Kim ngô bất cấm dạ Ngọc lậu mạc tương thôi (1) (Dịch kém, mong được chỉ bảo: Đèn đuốc soi rực rỡ Cửa thép mở khóa rồi Bóng tối rời đi mất Ánh trăng đến theo người Chơi đùa vui bất tận Hát ca tận sớm mai Đêm nay không bị cấm Ngọc ngà cũng bỏ qua.) Lý Kỳ vỗ tay nói - Nghi tỷ tỷ, thơ hay, quá tài tình! Lý Nghi đỏ mặt, sẵng giọng: - Kỳ đệ, đây là thơ của Tô Vị Đạo, bản cung chỉ hơi xúc động thuận miệng ngâm lên mà thôi. Đệ đừng nói nhảm, khiến ta phải xấu hổ trước mặt Tiêu công tử. Lý Kỳ cười ha hả, hắn không biết đây là câu thơ của Tô Vị Đạo thời sơ Đường, chỉ có điều nghe thuận tai liền tiện mồm tán một câu, không ngờ nịnh bợ không đúng chỗ, không tránh khỏi hơi xấu hổ. Lý Nghi quay lại nhìn Tiêu Duệ đang trầm tĩnh, thản nhiên nói: - Tiêu công tử, đêm nay là tết Thượng Nguyên, Tiêu công tử có thể có câu thơ tuyệt vời nào để ta vui tai được không? Tiêu Duệ thầm thoát mồ hôi trong lòng, thầm nghĩ Đường nhân có phải đều mắc chứng cuồng thơ hay không. Bất kể khi nào, mặc kệ cao hứng hay thương cảm, đều phải ngâm thơ, quả thực là… Hắn chậm rãi đứng dậy, trầm ngâm một lát, cúi người thi lễ - Thảo dân tài non học ít, không dám bêu xấu trước mặt hai vị điện hạ. Nhưng công chúa điện hạ có mệnh, thảo dân cũng không dám không tuân theo. Hơi hơi tiến lên trước một bước, Tiêu Duệ nhìn dòng người vui vẻ liên miên không dứt dưới lầu, mặc cho làn gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lẽo thổi phất phơ ống tay áo của mình, cao giọng ngâm: - Thượng nguyên nguyệt dạ Hữu đăng vô nguyệt bất ngu nhân, Hữu nguyệt vô đăng bất toán xuân. Xuân đáo nhân gian nhân tự ngọc, Đăng thiêu nguyệt hạ nguyệt như ngân. Mãn nhai lưu hỏa du sĩ nữ, Phí địa sanh ca tái xã thần. Bất triển phương tôn khai khẩu tiếu, Như hà tiêu đắc thử lương thần. (2)
- Hữu đăng vô nguyệt bất ngu nhân, Hữu nguyệt vô đăng bất toán xuân. Xuân đáo nhân gian nhân tự ngọc, Đăng thiêu nguyệt hạ nguyệt như ngân. Lý Nghi cúi đầu ngâm một lần, vẻ mặt điềm tĩnh trên mặt không khống chế nổi toát lên chút dao động cảm xúc, không kìm nổi tán thưởng: - Tiêu công tử! Thơ quá hay, có bài thơ này, Thượng Nguyên năm nay của Lạc Dương càng rạng rỡ thêm không ít. Tiêu Duệ ha hả cười, lập tức ngồi trở về. Hắn cũng không để lời tán thưởng của Lý Nghi vào trong lòng. Theo cách nhìn của người hiện đại như hắn, , đối với quý nhân trong cung như Lý Nghi và Lý Kỳ, thưởng thức một người và chán ghét một người đều tới nhanh mà đi cũng mau, không có gì tốt đẹp đáng để ý cả. Nhưng trong lòng của thiếu nữ đang ngồi ở một bên lại không hề yên lặng. Từ trong ánh mắt của Lý Nghi nhìn Tiêu Duệ, nàng rõ ràng nắm bắt được một tia cuồng nhiệt và ái mộ, bất kể là Lý Nghi đã ngụy trang rất khá. Nghĩ vị công chúa trước mặt này cũng tầm tuổi mình, lại chưa cưới, nếu công chúa nhìn trúng một sĩ tử nào đó để gửi gắm bản thân thì cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ. Nếu chẳng may Hàm Nghi công chúa này…? Liệu mình có năng lực làm gì được? Nghĩ đến đây, trong lòng thiếu nữ càng thêm bất an. Nàng vừa lặng lẽ đánh giá sắc mặt trầm tĩnh đẹp đẽ quý giá của công chúa trẻ tuổi, vừa nhìn Tiêu Lang mà mình yêu thương tới tận xương tủy, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt, dính chặt xuống mặt thảm. Vầng trăng sáng lên cao, chiếu ánh sáng trong trẻo xuống thân hình hơi cứng ngắc của thiếu nữ đang quỳ. Tiêu Duệ quay đầu lại thoáng nhìn, phát hiện sắc mặt nàng có chút khác thường, liền khom người xin lỗi Lý Kỳ và Lý Nghi, đứng dậy đi tới, thấp giọng hỏi: - Ngọc Hoàn, nàng làm sao vậy? Thân mình không thoải mái à? Thiếu nữ thấy Tiêu lang cúi người dịu dàng hỏi, đôi mắt đỏ lên, đột nhiên muốn khóc. Nàng mạnh mẽ kìm nước mắt, cúi đầu xuống: - Tiêu lang, chúng ta trở về đi, được không? ... .... ... .... Thấy hai người Tiêu Duệ cố ý muốn đi, Lý Kỳ và Lý Nghi cũng không gượng ép ở lại, chỉ có điều trước khi chia tay, Lý Kỳ nói một câu khiến thiếu nữ Ngọc Hoàn đang bối rối lại càng thêm bất an. - Tiêu Duệ, qua tết Nguyên Tiêu, ta cùng Nghi tỷ tỷ phải về Trường An. Ngươi cũng nên chuẩn bị đi Trường An dự thi đi. Chúng ta gặp lại nhau ở Trường An. Ta chờ ngươi thi đỗ sẽ cầu phụ hoàng cho người vào phủ Thịnh Vương làm thư đồng của bản vương. Lý Kỳ khoát tay nói Tiêu Duệ ngẩn ra. Đối với những người khác, có thể được hoàng tử ưu ái như vậy chính là chuyện tốt một bước lên trời, nhưng trong mắt Tiêu Duệ thì chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp. Hắn căn bản không có gì hứng thú đối với chức vị, tình nguyện làm một phú ông thoải mái nơi rừng núi, không phải lo cơm áo. Nếu nhất định phải có chức vị, hắn thà rằng chỉ làm một chức quan nhỏ có công việc thực tế như Huyện lệnh chẳng hạn, chứ không muốn làm bình hoa đứng bên ngênh đón đám quý tộc. 1. Tô Vị Đạo: người Loan Thành Triệu Châu, cùng quê với Lý Kiểụ Nổi danh về văn học, người đương thời gọi chung là Tô Lý. Đậu tiến sĩ, từng làm quản lý thư ký cho Bùi Hành Kiệm, làm nội quan mấy lần, lên tới tướng vị trong mấy năm, thời Trung Tông Thần Long, bị tội bè đảng Trương Dịch Chi biếm làm thứ sử Mi Châu, lúc làm trưởng sứ Ích Châu thì mất, để lại 15 quyển thợ Bài thơ được nhiều người đọc có bài Thượng Nguyên là hay nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]