- Ta bao năm qua làm trâu làm ngựa cho ông, chuyện khó khăn khổ cực nào cũng làm, còn ông? Ông bao giờ khen ta một câu chưa, làm sai thì suốt ngày chửi mắng, đã thế muốn truyền tước vị cho đệ đệ ta, ta một lòng một dạ vì cái nhà này, rốt cuộc để một đứa chỉ biết thơ thẩn vẽ vời mấy thứ vô tích sự hưởng lợi sao? 
Đỗ Đần rống lên: 
- Ông nói xem, là ta có lỗi với ông hay ông có lỗi với ta? 
- Ngươi, ngươi, cái thằng nghịch tử này, ta quát mắng vì muốn tốt cho ngươi, để ngươi vất vả là sau này có đủ bản lĩnh lèo lái Đỗ gia, ta chưa bao giờ có ý định phế trưởng lập thứ. 
Đỗ Yểm giận run: 
Đỗ Kinh cuống quít nói: 
- Ca, huynh chỉ muốn tước vị, không cần làm thế, huynh là trưởng tử, tước vị sớm muộn là của huynh, đệ không cần, đệ chỉ muốn an nhàn ngâm thơ vẽ tranh, cần tước vị làm cái gì, ca, hãy thả phụ thân ra. 
Đỗ Dần cười lớn: 
- Ngươi tưởng ta là đồ ngốc à, đừng tưởng ta không biết, trước nay trong nhà có nô bộc làm sai, ta xử phạt, là ngươi lại tới an ủi vỗ về, dã tâm của ngươi, ta nhìn thấy lâu rồi. Hơn nữa chuyện đã thế này, ông ta tha cho ta sao? 
Đỗ Yểm bị siết cố, không thở được, vùng vẫy kêu: 
- Thằng súc sinh, buông ta ra, chuyện trước kia ta tha cho ngươi. 
- Được rồi phụ thân, con còn không biết phụ thân là người thế nào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376536/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.