Bành Bính thiếu chút nữa không kìm được đứng bật dậy:
- Là ai?
- Sài Bách Xuyên.
Bành Bính thất kinh, Sài Bách Xuyên là phó thủ của Lưu Chính Hội, tuy Đỗ Yểm và Lưu Chính Hội không phải oan gia đối đầu, song hiện giờ đang được đối thủ hết sức tranh thủ, nếu thay thế mình, không khác gì gài cái đinh bên cạnh Đỗ đại nhân rồi.
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, Bành Bính không phải hạng tầm thường, cắn răng kìm nén cơn ho, mặt tím lại vô cùng đáng sợ, cười nói:
- Công công là cao thủ giám định đồ cổ, gần đây hạ quan có được một thứ, tốn không ít tiền, chỉ lo nó là đồ giả, xin nhờ công công giám định.
- Đại nhân quá khen, đó chỉ là chút sở thích của cha gia, đại nhân đã tin tưởng, vậy cha gia cố hết sức.
Bành Bính gọi thị nữ vào nói mấy câu, thị nữ đi nhanh vào nội đường.
Không lâu sau từ hậu đường một phụ nhân trung niên đi ra, vóc dáng đẫy đà, tóc vấn cao, chính là thê tử của Bành Bính, thấy La công công cười toét miêng:
- La công công lâu rồi không tới chơi, hôm nay nhất định phải ở lại uống chén rượu nhạt với lão gia nhà thiếp thân nhé.
- Ài dà, cha gia cũng muốn lắm, nhưng phải về phụng mệnh, lần sau nhất định tới quấy quả tẩu phu nhân.
Bành phu nhân đưa cái hộp sơn đen cho Bành Bính, đứng sang một bên, Bành Bính mở hộp, lấy ra bức tượng phật bằng vàng:
- La công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376479/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.