Kiều Xảo Nhi không biết may vá, lần chưa rời giường được, nhờ Bạch Chỉ Hàn dạy, kết quả là học một buổi tay chi chít vết kim rồi, nàng cũng không đủ kiên nhẫn học, mà có học thì chắc cả đời này chẳng bằng một phần mười Bạch Chỉ Hàn, nên bỏ rồi.
Chuyện cơm nước nấu nướng cũng chẳng tới lượt Kiều Xảo Nhi, cho dù mặt này nàng khá hơn may vá một chút, nhưng ăn cơm Bạch Chỉ Hàn nấu một bữa, nàng mất hết tự tin.
Mấy chuyện nặng nhọc hơn như giặt giũ quét dọn thì đã có Hà Tử lo.
Bây giờ Kiều Xảo Nhi lại là phụ nhân, không phải tiểu cô nương như trước thoải mái chạy ra ngoài chơi, vì thế ở nhà chẳng có việc gì làm, Kiều Xảo Nhi có thời gian dài rầu rĩ.
Tả Thiếu Dương thầm nghĩ nếu ở Hợp Châu, nhà cửa rộng rãi, có nhiều ruộng, nhiều gà vịt trâu bò, nhiều nông hộ, nếu để nàng lo việc quản lý rất thích hợp, Kiều Xảo Nhi vốn tính hòa đồng, lại là phu nhân quan gia, hơi hạ mình chút xíu, cố khi nâng tô lên gấp đôi, nông hộ cũng vui rồi.
Đáng tiếc đây là ở kinh thành, Tả Thiếu Dương cũng chẳng có cách nào, may Bạch Chỉ Hàn nghĩ ra cách này, làm Kiều Xảo Nhi vui vẻ trở lại, cô gái như vậy, không yêu không được mà.
Tả Thiếu Dương đưa tay ra định nắm tay Bạch Chỉ Hàn kéo vào lòng khen ngợi một phen, nhưng nàng quá hiều y rồi, lách sang một bên, ôm lấy tay Kiều Xảo Nhi, hai cô gái cười khúc khích.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376472/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.