- Cám ơn đại thẩm.
Tả Thiếu Dương đoán liên quan chuyện gì đó không nên nói, nên không hỏi thêm.
Ngưu lão thái đưa bát thuốc cho trượng phu:
- Ông nó, uống thuốc đi.
Tay phải Ngưu bả thức vẫn cầm nắm tốt, uống một hơi hết sạch:
- Bà không cần cắt ngang, ta biết chuyện này không nên nói ra, nhưng đại nhân đã hỏi, vẫn nên nói là hơn, nếu không có đại nhân thì mạng này đã không còn rồi, che dấu làm cái gì, nói ra, để sau này đại nhân còn phòng bị, biết đâu gặp phải lúc cần..
Ngưu lão thái, ngần ngừ một lúc, bị trượng phu trừng mắt, đành thở dài ra ngoài.
Tả Thiếu Dương xua tay đứng dậy:
- Lão bá, nếu chuyện can hệ trọng đại thì không cần nói nữa đâu. Bệnh tình lão bá tốt lên từng ngày, chứng tỏ thuốc đã đúng rồi, tạm thời không cần sửa đơn thuốc, ta đi đây... Bi Vàng, đi nào.
Bi Vàng đang cần mẫn chuyển đồ, nhìn đống hạt dẻ mà nó rất thích mới tha được một nửa, lại nhìn Tả Thiếu Dương, rốt cuộc chọn Tả Thiếu Dương.
Ngưu bả thức nhổm dậy, đưa tay gọi:
- Đại nhân đợi đã, chuyện này nên nói vẫn hơn, lão hán biết đại nhân một lòng hành y cứu giúp bách tính không thích đua tranh, là quan tốt, nhưng người không có ý hại sói, sói có ý hại người. Người làm quan trong thiên hạ đều trong tay ông ta, đại nhân không biết, chỉ e một ngày gặp chuyện không may.
Tả Thiếu Dương đã đi tới cửa, nghe tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376467/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.