Âu yếm thỏa thuê một hồi, Tả Thiếu Dương dùng cả hai tay chà gò má đỏ bừng sắp lạnh cứng của nàng, giọng có chút trách móc:
- Băng thiên tuyết địa thế này, muội ở ngoài làm gì, lạnh chết đi được.
Nhắc tới cây cối, Miêu Bội Lan ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, tối nay thế nào cũng có tuyết to, lo lắm:
- Thuốc bị tuyết đè lên rồi, muội phải quét tuyết, nếu không chúng chết lạnh mất.
- Không cần đâu, thuốc có quy luật sinh trưởng riêng của nó, nếu không thích hợp trồng ở đây, dù cố trồng thì tốn công mà hiệu quả lại không được tốt. Còn nếu thích hợp, muội không cần bảo vệ nó như bảo vệ trẻ con như thế, không nghe nói gió xuân thổi liền sống lại sao? Năm sau khai xuân nó sẽ tự mọc lại.
- Thật à?
- Đương nhiên rồi, nghe ta, trời lạnh lắm, muội còn ở đây thì phải lấy thuốc trồng cho muội dùng trước đó.
Tả Thiếu Dương nhéo mũi nàng một cái, trở mình muốn kéo Miêu Bội Lan đứng lên.
- Không về.
Miêu Bội Lan vặn mình làm nũng:
- Về nhà toàn người là người, muốn nói chuyện với ca cũng không có cơ hội.
- Được.
Thấy vẻ đáng yêu của nàng, Tả Thiếu Dương không kìm lòng được thi triển ma thủ lên bộ ngực mềm và bờ mông căng tròn của Miêu Bội Lan, nếu không phải đang giữa trời tuyết, đã cởi áo nàng ra làm thịt rồi.
Miêu Bội Lan mặc áo rất dày, bàn tay Tả Thiếu Dương nàng làm ngứa hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376407/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.