Tả Thiếu Dương cười khổ, y cứ tưởng đã thoát được rồi còn đang tính kiếm một chỗ ngồi ung dung ăn trưa:
- Ngươi lợi hại thật đấy, trên đường ta đã cẩn thận lắm rồi, vào cả Đông thị đông đúc để cắn đuôi, sao ngươi tìm được ta?
- Công tử, tiểu nhân dựa vào mỗi nghề này kiếm cơm thôi mà, trò vặt vãnh không đáng nhắc tới trước mặt.
Người đó khiêm tốn mỉm cười:
- Xe ngựa đã chuẩn bị, mời công tử theo tiểu nhân.
- Nếu ta không đi thì sao?
- Công tử sẽ đi.
- Ngươi định dùng vũ lực cưỡng ép ta à?
- Tiểu nhân nào dám.
Người đó khom người cung kính nói:
- Công tử là ân nhân cứu mạng của lão thái gia nhà tiểu nhân, tiểu nhân sao dám vô lễ. Nhờ phương thuốc của công tử, lão gia qua được nguy hiểm, cả nhà tiểu nhân vô cùng cảm kích, chỉ là hôm nay là ngày Chân lão thần y phán đoán lão thái gia sẽ ra đi, không biết đối phương sẽ giở trò gì, vì chuẩn bị vẹn toàn, nên cung thỉnh công tử tới. Công tử cứ yên tâm, lão gia nhà ta có chuẩn bị che dấu thân phận công tử, không ai nhận ra được.
Tả Thiếu Dương không còn cách nào, nếu y dứt khoát từ chối, tin rằng đối phương không lịch sự như hắn thể hiện ra nữa, kết quả giống nhau, tội quái gì ra vẻ anh hùng bất khuất để chịu tội, bước lên xe.
Trên xe có một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, khom người thi lễ, nói:
- Ủy khuất công tử một chút, nô gia sẽ hóa trang cho công tử, tránh tương lai mang tới phiền toái cho người.
Nói thật tới lúc này Tả Thiếu Dương có thiện cảm với Đỗ gia hơn phía Chân gia nhiều lắm, ít nhất bọn họ tính toán chu đáo vẹn toàn, không quá làm khó y, biết nghĩ cho y, còn với Chân thị huynh đệ có thể khẳng định là can dự vào đấu tranh chính trị rồi, không còn là y giả thuần túy nữa, khiến y rất thất vọng.
Nhắm mắt lại, kệ cho nữ nhân kia kẻ kẻ vẽ vẽ trên mặt mình, còn dán cho y một bộ râu giả, cởi áo y ra, thay vào bằng bộ trang phục kiểu thư sinh dạy học, Tả Thiếu Dương giang tay ra cho nàng ta loay hoay, tới giờ y quá quen sự hủ bại của nam nhân thời xưa rồi.
Xong xuôi nữ nhân kia lấy một cái gương đồng cho Tả Thiếu Dương soi, da y được làm đen hơn, hơi sần sùi phong sương, đuôi mắt kẻ thêm ít nếp nhăn, chòm râu rất đẹp, không có kỹ thuật gì cao siêu gì, nhưng tỉ mỉ chi tiết, nếu không phải người cực kỳ thân cận, không thể nhận ra.
Tả Thiếu Dương rất hài lòng, mười lăm hai mươi năm nữa hẳn mình sẽ có bộ dạng này đây, làm mê chết ối thiếu nữ thanh xuân chứ đùa à?
Giờ cảm giác mình như thành người khác rồi, tâm thái cũng thoải mái hơn nhiều, thân phận cũng được nói cho, là Đỗ Kiệm, họ hàng xa với Đỗ Dần, gọi Đỗ Yểm là thúc thúc, bối phận không thấp, ít nhất Đỗ Yểm đang nằm đó thì không phải chảo hỏi ai hết.
Xe tới nơi, lần này Tả Thiếu Dương là người trong nhà, từ cửa sau đi vào, Đỗ phủ giới bị nghiêm ngặt, tới nội trạch có cả binh sĩ cầm thương canh gác.
Tả Thiếu Dương được dẫn thẳng tới phòng ngủ của Đỗ Yểm, tụ tập bên ngoài phòng có không ít quan viên, sắc mặt đa phần nặng nề lo lắng, tụm thành từng nhóm nhỏ thì thầm to nhỏ, mấy người này hẳn thuộc Đỗ phái.
Trông Tả Thiếu Dương không khác gì một tiên sinh trung niên ở thôn quê mới lên, người dẫn đường cho địa có vẻ địa vị ở Đỗ gia không thấp, cho nên không ai hỏi han gì, chỉ cho rằng thân thích nào đó của Đỗ gia.
Trên cái giường lớn màn hai bên chia một phần tư trên góc, Đỗ Yểm nằm đó không nhúc nhích, khuôn mặt phù còn khủng khiếp hơn cả Tả Thiếu Dương thấy lần trước, không đủ sức rên rỉ nữa, mấy huynh đệ Đỗ Dần đứng sau, đám nữ quyến thì rơm rớm rơi nước mắt, Chân lão thần y đã nói lão thái gia không qua nổi, cột chống trời của Đỗ gia mà đổ xuống, chỉ e không ít kẻ giậu đổ bìm leo.
Tả Thiếu Dương không nói gì, kiếm một chỗ gần đầu giường, đứng im quan sát.
Phòng lặng ngắt, ngoại trừ tiếng thút thít khe khẽ của nữ quyến thì không còn âm thanh nào khác.
Tả Thiếu Dương đứng tới mỏi chân, bụng cũng bắt đầu thấy đói, sáng nay chẳng ăn sáng đã đi lang thang nửa buổi, không đói mới lạ, mắt đảo trái phải, thấy chẳng ai để ý, nhích người, kiếm cái ghế ngồi xuống, không biết phải đợi tới bao giờ.
Qua trưa Chân Lập Ngôn đi vào, ngồi bên giường bệnh, Tả Thiếu Dương biết tới lúc rồi, tim đập mạnh, hội tụ một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, theo dõi nhất cử nhất động của ông ta, chỉ thấy Chân Lập Ngôn bắt mạch, sau đó buông một tiếng thở dài:
- Đỗ đại nhân đã đi rồi.
Trong phòng tức thì vang lên tiếng gào khóc ầm ĩ, Tả Thiếu Dương thất kinh, y không phát hiện ra bất kỳ điều gì cả, muốn tới gần, nhưng sợ bị nghi ngờ vạ lây thì hỏng, mà Đỗ Yểm đắp chăn dầy, không thể nhìn ra sống chết thế nào.
Đỗ Dần gạt đám phụ nhân ra, quát bảo họ im lặng, đi tới đặt tay lên mũi, mặt biến sắc, lảo đảo nói:
- Gia phụ không còn thở nữa.
Tiếng khóc lắng xuống một chút lại vang lên, bên ngoài cũng khóc lóc ầm ĩ.
- Cha ơi..!
Đột nhiên một nhi tử của Đỗ Yểm rống lên, như nổi điên tóm lấy cổ Chân Lập Ngôn:
- Hai, hai lão thất phu, hoàng thượng bảo ngươi cứu gia phụ, các ngươi không chịu làm hết sức, đi đi, ta nhất định phải đưa các nơi tới gặp hoàng thượng lý luận.
Chân Lập Ngôn bình tĩnh gỡ tay ông ta:
- Đỗ đại nhân kiềm chế đau thương, lão phu thực sự cố hết sức rồi...
Những người khác trong phòng cũng xúm tới, người khuyên can, người thì khóc lóc chửi bới trong phòng náo loạn, quan viên ở ngoài cũng chạy tới, song chẳng biết nên giúp đỡ hay khuyên can, có cả nữ quyến trong đó, họ không tiện ra tay.
Huynh đệ Chân thị bị giật râu bứt tóc, lúc này chẳng ai bận tâm họ là thần y hay lão thọ tinh gì nữa.
Đỗ Dần mặt sầm xuống:
- Thi thể cha chưa lạnh, các ngươi làm loạn rồi, ra ngoài, tất cả ra ngoài hết cho ta, người đâu, lôi hết ra ngoài.
Hộ vệ xông vào, đưa đám đông nhốn nháo ra hết ngoài, tới khi định đưa cả Tả Thiếu Dương đi thì Đỗ Dần ra hiệu, không đụng tới y nữa.
Chẳng mấy chốc căn phòng chỉ còn lại ba người, Tả Thiếu Dương không chút chậm trễ chạy tới bên giường.
Trung y bắt mạch, thông thường là ở cổ tay, nhưng với người bệnh nguy, đôi khi dùng tới biện pháp gọi là tam bộ cửu hậu, tức là xem đầu, bên cổ và cổ tay.
Tả Thiếu Dương quan sát rất kỹ, Chân Lập Ngôn chỉ chạm vào ba chỗ này, cho nên y chỉ kiểm tra ở đó, quả nhiên phát hiện ở thần kinh phế vị, lờ mờ có dấu chấm nhỏ, ra hiệu cho soi đèn kỹ hơn, đúng là vết châm, vô cùng khó phát hiện, nếu không phải y chỉ chuyên chú vào chỗ này không phát hiện ra, tay đặt lên động mạch cổ, cúi người nghe tiếng tim đập... Không còn.
Y không hề nhìn thấy Chân Lập Ngôn dùng châm, nhưng châm này cũng không cần dài, chỉ cần mũi nhọn nhô ra sau nhẫn cũng đủ rồi, châm hẳn là không có độc, vì tử vong do trúng độc rất dễ dàng phát hiện, còn tử vong do tim ngừng đập thì không thể nhìn ra được.
Thủ pháp giết người rất cao minh, không hổ danh thần y.
Tim ngừng đập quá năm phút, tuyệt đại đa số trường hợp sẽ tử vong do não thiếu máu và dưỡng khí, dù có cứu sống được đi chăng nữa thì não cũng tổn thương không cách nào phục hồi.
Nếu trước đó Tả Thiếu Dương còn do dự có nên cứu Đổ Yểm không thì bây giờ không, trong mắt y chỉ có một ông già tội nghiệp đã bệnh nặng dày vò còn bị người ta hãm hại, huynh đệ Chân thị vì lý do nào đó không cứu Đỗ Yểm, y có thể thông cảm, nhưng lợi dụng y học giết người thế này, là đã làm trái đạo đức y giả, đáng nhổ bọt vào mặt, y quyết không để hai kẻ súc sinh mang danh thần y đó được đắc ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]