Chương trước
Chương sau
Tả Thiếu Dương nghe hắn nói đã nghiêm túc học tập rồi, lòng cao hứng lắm:

- Không sao, sự học không bao giờ là muộn, lời ta vẫn còn đó, Ngũ huynh muốn học, chỉ cần thực tâm muốn học, ta sẽ dạy, biết bao nhiêu dạy bấy nhiêu, quyết không dấu riêng chút nào.

- Vậy thì tốt quá.

Ngũ Thư lại mời Tả Thiếu Dương một cốc:

- Gần đây đệ nghiên cứu Nội kinh, liên quan tới phù thũng phong độc, thấy không hiểu lắm.

- Cái này đơn giản, phong độc công kích biểu bì gây ra phù thũng là vì trúng phong hàn hoặc phong nhiệt của ngoại cảm, phế khí suy giảm, doanh vệ mất cân bằng, phong thủy đấu nhau, tràn ra da, gây phù thũng. Dương tà làm chủ, nênh phát ở biểu bì, nhanh chóng lan toàn thân.

Ngũ Thư làm vẻ mặt rất hiếu học:

- Liệu có cách đặc trị nào không? Đệ xem y thư, đa phần hiệu quả chậm chạp, tới khi bệnh nặng gần như vô phương rồi.

- Sơ phong lợi thủy...

Tả Thiếu Dương còn chút tỉnh táo, Ngũ Thư lần trước cũng thế, làm việc vòng vèo không đủ quang minh chính đại:

- Ngươi mời ta tới đây uống rượu vì thỉnh giáo vấn đề này sao? Nếu thế không cần đâu, cứ tới tìm ta, ta sẽ nói cho.

Ngũ Thư xua tay:

- Tả huynh nói câu này coi thường ngu đệ rồi, hôm nay thực lòng muốn mời huynh tới đây vui chơi một hồi, cũng là uống mừng huynh đệ tương phùng. Còn việc thỉnh giáo chỉ là thuận tiện hỏi thôi, nếu liên quan tổ phương trân tàng, tiểu đệ không dám hỏi nữa.

- Ta hiểu lầm Ngũ huynh, thứ lỗi, với ta mà nói không có cái gọi là tổ phương trân tàng, y học mà, càng nhiều người biết, càng nhiều bệnh nhân được chữa trị, có điều học y không phải là chuyện học thuộc phương thuốc mà chữa bệnh được, kiến thức không đủ, có phương thuốc trong tay chỉ hại người chứ không phải cứu người. Trị bệnh phải tùy chứng bốc thuốc, không thể cứng nhắc.

Ngũ Thư chắp tay chân thành nói:

- Tả huynh đúng là bậc nhân y, ngu đệ thụ giáo rồi. Ngu đệ tự biết tư chất mình có hạn, không dám học nhiều, nên chọn phong độc phù thũng, chuyên môn nghiên cứu, hi vọng tương lai có thành tựu, thực sự có thể làm lang trung cứu người. Như đệ đã nói, nhà đệ không thiếu tiền, tuyệt đối không vì chút tiền chữa bệnh mà làm liều chữa bệnh cho người ta, chỉ khi nào học thành tài mới dám ra tay, Tả huynh cứ yên tâm.

- Vậy thì tốt, nếu thế ta dạy ngươi một phương thuốc dùng được với rất nhiều loại phong độc phù thũng, là phương thuốc cơ bản, từ nó có thể sinh vô vàn biến hóa, gọi là Việt tỳ gia thuật thang.

Việt tỳ gia thuật thang xuất phát từ y thánh Trương Trọng Cảnh, nhưng do Tạp bệnh luận của ông thất tán, cho nên tới thời Bắc Tống mới được chỉnh lý vào Kim quỹ yếu lược, sơ Đường gần như không ai biết, nếu có thì cũng cất dấu không kém gì báu vật gia truyền.

Tả Thiếu Dương không chỉ nói phương thuốc, còn phân tích tỉ mỉ tại sao phải dùng từng vị thuốc, cùng biến hóa từng loại khi gặp triệu chứng khác nhau, kiên nhẫn trả lời từng thắc mắc của Ngũ Thư.

Khi bọn họ nói chuyện, bên trong tiếp tục chơi hoa quyền, không ai quấy nhiễu, tới khi Ngũ Thư nắm được toàn bộ cách trị bệnh, hớn hở nói:

- Đa tạ, Tả huynh chỉ giáo, ngu đệ cả đời không quên.

- Không có gì, ta còn ở lại kinh thành một thời gian, chỗ nào không rõ cứ tới hỏi, vào thôi, hơi lạnh rồi.

Khang Huyền Hồ thấy họ đi vào, nâng cốc rượu lên, lưỡi sắp líu lại:

- Ta huynh về rồi, chúng ta gọi vũ cơ tới đi.

Nghe ông ta gọi Tả Thiếu Dương là Tả huynh cũng biết say cỡ nào.

Trong phòng cả đám nằm ngồi nghiêng ngả, các cô nương cũng y phục xộc xệch, má hồng hồng, mắt lập lờ xuân ý, càng khiến nam nhân khó cưỡng, Tả Thiếu Dương đếm nhanh, so với lúc y đi, ít nhất thiếu hai người.

Điền Phong lắc đầu:

- Không ổn, không ổn, chúng ta vốn đã uống ngất ngây rôi, nếu xem mỹ nhân khiêu vũ, e gục hết, nghe đánh đàn trước đi.

Mọi người đồng thanh khen hay, những cô nương hầu rượu đứng dậy rời đi, Tả Thiếu Dương lấy ra mẩu bạc vụn đặt vào tay tiểu cô nương hầu hạ mình, khẽ bóp tay một cái, mỉm cười, tiểu cô nương chuyển giận thành vui, hôn chụt lên má y một cái lui ra.

Đám Điền Phong thoáng cái chỉnh lại y phục ngay ngắn, ngồi thẳng lên, thu lại vẻ mặt dâm tiện, Tả Thiếu Dương cứ tưởng vừa xong mình hoa mắt.

"Keng!" Điền Phong đánh cái chiêng thứ ba, một thiếu phụ tuổi ngoài hai mươi, phong tư tha thướt, trang điểm nhẹ, ôm một cây cổ cầm đen nhánh đi vào, quỳ lạy.

Điền Phong nho nhã nói:

- Cô nương, gần đây có ca khúc nào mới không?

Ca cơ khẽ gật đầu, tiếng cổ cầm vang lên, chỉ tình tình mấy nốt, tới khi âm thanh lắng xuống, mới lại gảy thêm vài điệu, tiếng ca du dương như than như khóc vang lên:

- Tân khổ tối liên thiên thượng nguyệt, nhất tịch như hoàn, tịch tịch đô thành khối.

Tả thiếu Dương vừa nghe đã há hốc mồm, đây chẳng phải khúc "Điệp luyến hoa " của Nạp Lan Tính Đức à, sao lưu lạc tới nơi này?

Khúc rất ngắn chỉ thoáng cái đã hết, nhưng đám Điền Phong như chưa thoát ra khỏi cảm xúc của nó, mắt nhắm nghiền, người đung đưa.

Khang Huyền Hồ vuốt chòm râu hoa râm:

- Dám xưng tụng Tuân Phụng Thiến bị Thế thuyết tân ngữ coi như trò cười, người này không tầm thường.

- Nam nhân si tình tới bậc ấy, vừa đáng phục cũng vừa đáng tiếc.

Người khác bình phẩm:

Điền Phong chắp tay nói:

- Điền mỗ tuy đứng đầu khoa cử Long Châu, nhưng so với người này thẹn không bằng, dám hỏi cô nương, người làm ra khúc từ này là ai?

Ca cơ chấm nước mắt, bản thân nàng cũng bị bài từ này khơi lên tình cảm, đáp:

- Nô gia không rõ dánh tính người này, chỉ biết đó là người từ châu huyện xa tới, lên kinh tương thân, muốn dùng bài từ này tìm ý trung nhân ý hợp tâm đầu. Nay lưu truyền khắp Trường An, không ít thiên kim tiểu thư vì nó mà si mê. Tỷ muội chúng tôi đọc chuyện Tân Phụng Thiến cứu thê tử đều thương tâm, thiết nghĩ, nếu gặp được nam tử như vậy, cả đời không nuối tiếc gì nữa. Đều khát vọng gặp được tác giả bài từ, thậm chí hoa khôi đầu bảng của Yến Lai lâu tuyên bố, nếu tác giả bài từ tới, nàng sẽ hầu hạ một đêm.

Nguyên một đám nuốt nước bọt, đêm này tuyệt đối là đêm đầu, nếu không chẳng dám lên tiếng như thế, muốn đêm đầu của những hoa khôi này, chỉ có hai cách, một là khiến các nàng siêu lòng, hai là bỏ tiền chuộc thân, đưa các nàng về nhà hưởng thụ, cách nào cũng có độ khó rất cao.

Cách thứ nhất không nói, phải tùy duyên, cách hai cũng đừng tưởng cứ tiền là giải quyết được, vì các nàng sau khi tích góp một số tiền kha khá, tới khi tuổi cao sắc xuống, tự chuộc thân đi tới phương xa gả cho người ta, chứ không muốn làm đồ chơi trong nhà quyền quý.

Ngũ Thư giật mình nhìn Tả Thiếu Dương, hắn biết Tả Thiếu Dương lên kinh để tương thân, trùng hợp thế sao?

Tả Thiếu Dương không muốn có thêm phiền phức nữa, lắc đầu:

- Đừng nhìn ta, ta tới làm thơ tửu lệnh còn chẳng biết nữa là. Nếu có tài đó giờ đã kiếm được tức phụ như ý ôm về Hợp Châu rồi, ở lại đây hóng gió bắc làm cái gì?

Ngũ Thư thấy cũng phải, nhất là nghĩ tới chữ viết thối nát của y càng không có khả năng, cười hăng hắc:

- Tả huynh khiêm nhường rồi, với y thuật của huynh, kiếm tức phụ thế nào chẳng được.

Cả đám vào hùa, nâng cốc rượu uống, ca cơ cũng nhấp một một chút, rồi lấy khăn lụa chấm môi, mỗi cử chỉ động tác đều tràn ngập phong tình mà không dung tục, khiến đám sói già sói trẻ ngứa ran.

- Cô nương, không biết người đó còn tác phẩm nào nữa không?

Có người lên tiếng hỏi:

- Người đó còn một bài thơ, mời các vị lắng nghe.

Ca cơ điều chỉnh lại dây đàn:

"Tinh..."

Lần này đã đoán trước được nàng sẽ ngâm bài thơ của Bạch Cư Dị, cho nên Tả Thiếu Dương chuyên tâm thưởng thức tiếng đàn, âm thanh thuần, đơn điệu mà thu hút, tới cả người quen nhạc điện tử như y cũng bị thu hút.

Song có thể khẳng định, loại cổ cầm này nếu không phối hợp với các loại nhạc khí khác, thể hiện bài dài thì khiến khán giả ngủ gật là cái chắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.