Kiều lão gia không biết vì sao Tả Quỹ xưa nay hiền lành nhân hậu lại thái độ gay gắt như vậy, mặt đỏ gay, vẫn nói:
- Tả huynh tới kinh thành mà không nói một tiếng, nhà chúng tôi hôm nay mới tình cờ biết tin, tha hương ngộ cố nhân mà, hãy để tiểu đệ làm trọn tình địa chủ...
- Miễn, miễn.
Tả Quý giơ tay cắt ngang, nhìn Kiều Xảo Nhi nhu thuận xinh đẹp ngồi đó, nhớ lại chuyện cũ, lửa giận âm ỉ trong lòng thời gian qua bùng cháy, càng nói càng kích động:
- Lão hủ không cần cái tình nghĩa đồng hương giả dối đó, trước kia nhà ta dù đói tới phù cả người, vẫn chia lương thực cho nhà các ngươi ăn, nuôi sống ba người nhà các ngươi. Nhi tử ta còn vi khuê nữ của ông, đi hái thuốc thiếu chút nữa không quay về. Còn ông thì hay rồi, nạn đói vừa qua đi, lập tức hối hôn qua cầu rút ván, đề nghị lấy ruộng trả nợ. Tả gia ta nếu tham tiền tài, số lương thực cho nhà các ngươi ăn, đưa cho nhà khác đổi lại gấp mười số ruộng đó! Đời này ta hận nhất là thứ tiểu nhân vô tín vô nghĩa, chúng ta không còn gì để nói với nhau hết! Cáo từ.
Nói xong phất tay bỏ đi.
- Bá phụ xin dừng bước.
Nam tử mặc quan bào đi nhanh tới bên cạnh Tả Quý, vài dài:
Tả Quý thấy người này mặc quan bào, mặt như bàn là sắt, không giận tự có uy, nên tuy thấy hắn đi cùng Kiều gia, cũng cố nén giận chắp tay:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376351/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.