Thời gian lặng lẽ trôi qua, giai điệu chủ đạo của cuộc sống luôn là bình lặng, Tả Thiếu Dương chủ yếu cùng cha ở hiệu thuốc chữa bệnh, lúc nào canh nông bận rộn thì cùng Miêu Bội Lan, Bạch Chỉ Hàn ra ruộng làm cỏ, tưới tiêu, bón phân.
Tất nhiên là Miêu Bội Lan làm là chính, Tả Thiếu Dương nửa làm nửa quấy rối, còn Bạch Chỉ Hàn thì không bước một chân xuống ruộng dù chỉ một bước, nàng ở trên bờ lúc thì che nắng lát thì quạt mát cho Tả Thiếu Dương, tới giờ ăn thì nấu nướng, vì mỗi lần ra ruộng Tả Thiếu Dương là dắt theo Đại Hoàng, trên xe chuẩn bị đầy đủ nồi niêu, bát đũa, nguyên liệu để Bạch Chỉ Hàn nấu nướng, thi thoảng Tiểu Muội cũng làm thức ăn mang trận ruộng cho y, cả ba cô gái tuy không quá thân thiết, ít nhất cũng hòa thuận, Tả Thiếu Dương rất vui vẻ, mà phong cách làm ruộng kiểu đại thiếu gia này cũng được huynh đệ Lý gia cổ vũ nhiệt liệt, được ăn ngon, lại có mỹ nữ ngắm, ai chả khoái.
Ngoài ra buổi tối về tiểu lâu, Tả Thiếu Dương luôn bỏ một thời gian nhất định luyện thư pháp, dù từ chối thi hộ cho Ngũ thư, nhưng Tả Thiếu Dương nhận ra tầm quan trọng của thư pháp thời xưa, cần luyện cho tốt, chữ nghĩa của y trong mắt Bạch Chỉ Hàn vẫn không ra gì, ít nhất không khiến nàng nhìn thấy muốn xé toang đi, bắt y viết lại nữa.
Nhập thu rồi, lúa trong ruộng đã kết bông, năm nay mưa thuận gió hòa, cả cánh đồng là màu váng óng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376323/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.