- Còn nửa canh giờ nữa mà, thế là đủ nói rồi.
Hoàng Cầm thấy Tả Thiếu Dương không chịu ngồi bên cạnh mình, liền đứng dậy ngồi xuống bên cạnh y:
- Nước sông quá to, ngồi gần một chút mới nói chuyện được chứ.
Lần này thì Tả Thiếu Dương không thể đứng dậy tranh đi nữa rồi, chỉ đành làm bộ chẳng hề quan tâm, chỉ cần mình không làm gì là được, còn nghĩ gì trong đầu không phải là tội, người ta là nữ nhân không ngại, y còn phải ngại à:
- Bệnh bà bà tẩu ra sao?
- Tiết lang trung nói, bà bà ta vì quanh năm sống bên sông, bị nhiễm khí ẩm, nên mới bị phù, còn nói dài lắm, bảo là bệnh... Bệnh, thủy thấp xâm gì gì ấy.
Tả Thiếu Dương nói tiếp:
- Thủy thấp xâm tì chứng phải không?
- Đúng đúng, đúng là bệnh này, vốn ta nhớ kỹ lắm, chỉ là ngồi xuống đây, bên cạnh có một mình cậu, trời lại tối đen, sợ cậu làm gì, nên hoảng sợ, quên mất hi hi.
Hoàng Cầm quay đầu nhìn y, đôi mắt đen trong đêm được ánh nước chiếu lấp loáng.
Xin tẩu đó, người sợ là ta đây này, Tả Thiếu Dương không dám tiếp lời, câu đó quá ám muội.
Hoàng Cầm đợi một lúc không thấy y nói gì, thở dài:
- Sợ ta sao?
- Không phải.
Tả Thiếu Dương cười khổ:
- Tẩu không phải là hổ, có gì phải sợ... Tiết lang trung dùng thuốc thế nào, tẩu biết không?
- Ừ, ông ta không cho đưa đơn thuốc đi, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376254/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.