Đường đi khá hẹp lại dốc xuống, Tả Thiếu Dương ở ngoài không nhìn thấy gì nên không biết vì sao ả cười, gọi:
- Đủ rồi, mang rương ra đây.
- Chân ta bị thương, không kéo được.
- Vậy lấy đồ trong rương ra.
- Ngươi muốn xem à? Được, ta cho người xem.
Thúy Nương vẫn cười, khom lưng ôm một cái bọc trong rương, vừa kéo lên thì phụt phụt phụt, không kịp kêu tiếng nào, đổ gục xuống đất, không nhúc nhích.
Một vũng máu lớn từ từ xuất hiện bên thi thể ả.
Tả Thiếu Dương gọi lớn mấy lần, không có lời đáp lại, nắm chặt dây thừng trong tay, kéo Thúy Nương ra, lật người lại xem, đầu, ngực cắm mấy mũi cương châm, đã tuyệt khí mà chết, tay vẫn nắm chặt, là mấy bộ quần áo cũ, loại người thế này chết đi, y nửa giây áy náy cũng không có.
Nghi hoặc cầm mấy bộ y phục lên xem, không hiểu gì cả, bỏ dây thừng, thắp đèn lồng trong phòng, cẩn thận đi tới bên cái rương, buộc dây thừng vào đó, sau đó kéo dần ra ngoài.
Cứ tưởng là phải nặng lắm, khi kéo mới biết chẳng hề tốn công sức gì.
Tả Thiếu Dương nhìn vào, chỉ có một đống quần áo cũ và tạp vật, lấy gậy khua bên trong, đến một đồng xu cũng không có, chửi um lên:
- Con bà nó, lão trọc già này lừa chúng ta, cái gì mà tiền xây chùa, có xây cái nhà xí cũng không đủ, phải đi xem xem lương thực thế nào, đừng con bà nó là giả nốt đấy.
Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376186/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.