Cổng thành mở ra, song không mấy người ra ngoài nữa, bọn họ quay về chuẩn bị đợi lĩnh cháo rồi, cũng có số ít vẫn đi, hoặc là không tin tưởng lắm, có lẽ muốn kiếm thêm một ít thức ăn trước khi quay về lĩnh cháo, dù sao thì cháo phát cũng chẳng thể có nhiều, mà lương thực bây giờ thì bao nhiêu cũng không đủ.
Hôm qua Tả Thiếu Dương còn tính dựa vào kiến thức trong sách chỉ dẫn cho bách tính cái gì ăn được cái gì không, nhưng dọc đường quan sát được, y thấy không cần mình làm chuyện thừa thái đó, mọi người biết chính xác thứ nào ăn được thứ nào không, thậm chí họ còn hái những loại rau cỏ mà y không biết, đi tới hỏi, họ không dấu diễm, đều chỉ dẫn cho y rất tận tình.
Bỏ qua mục đích phụ đó, Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan nhắm thẳng tới núi Vô Cực.
Mất hơn một canh giờ núi Vô Cực đã ở ngay trước mắt, chủ yếu là do Tả Thiếu Dương đi đã chậm lại còn đứng lại nghỉ, gọi là núi thực ra nó chỉ cao hơn ngọn đồi đất một chút, ba phía là núi đá có một mặt là dốc thoai thoải, đi lên rất dễ dàng.
Giữa sườn núi, bên cạnh vách đá lởm chởm Tả Thiếu Dương nhìn thấy dấu tích của một cánh đồng kim ngân.
Bọn họ bắt đầu tìm kiếm hoa rụng, bởi vì giờ còn chưa tới mùa hoa nở, nhưng trên mặt đất có không ít cánh hoa khô héo rụng xuống, kẹt vào dưới tảng đá, tránh được sương gió mưa tuyết, không bị mục rữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376148/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.