Bạch Chỉ Hàn không có nhà, Trí Nhi liền ngủ trên phòng của Tả Thiếu Dương, con nhà đại hộ được cho ra ở riêng từ rất sớm, cho nên không thành vấn đề, đêm đầu tiên xa nhà ít nhiều cũng có lạ lẫm, nên nó không ngủ được, cứ hỏi Tả Thiếu Dương hết chuyện này tới chuyện khác, khi Tả Thiếu Dương mỏi mồm không trả lời thì nó lải nhải một mình.
Tả Thiếu Dương cũng không ngủ được, phần vì bị Trí Nhi làm phiền, chủ yếu là nhớ Bạch Chỉ Hàn, không biết tình hình thế nào, quyết định sáng mai cùng cha sang đó thăm hỏi.
Hôm nay Miêu Bội Lan đã đi mấy hiệu thuốc rồi, nhưng không tìm được ngân hoa, Tả Thiếu Dương cho Thảo Nhi uống tạm thuốc, cô bé đã ổn định hơn, nhưng hôn mê lâu thế này không tốt, trong vài ngày tới nhất định phải kiếm cho được kim ngân hoa.
Chưa kể cái chân của Kiều Xảo Nhi, cho tới giờ vẫn chưa nghĩ ra manh mối gì.
Thao thức tới nửa đêm mới ngủ được, sáng ra bị tiếng kêu hoảng loạn của Bi Vàng đánh thức, thì ra nó bị Trí Nhi trêu chọc, thằng nhóc này đêm qua cũng ngủ rõ muộn mà giờ tinh thần dư dật chả bù với y, đang cười khanh khách cầm cái que đuổi Bi Vàng chạy khắp nhà, Bi Vàng chạy tới chỗ Tả Thiếu Dương cầu cứu, nhưng y lơ đi, dù sao Bi Vàng cũng có thể leo lên cao chạy thoát, không lo, còn hơn để thằng tiểu tổ tông này làm phiền mình.
Gấp chăn đệm, kiểm tra qua tình hình của Thảo Nhi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376138/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.