Tả Thiếu Dương gật đầu, tài đánh trận của vị Đại tướng quân này tới đâu thì y không đủ trình độ bình luận chứ kỷ luật nghiêm khắc thì y thấy rồi, đó chính là hôm quan binh mới vào thành còn chưa có chỗ lập doanh cắm trại, quan binh chia ra ngủ ngoài phố, xa đâu không rõ, lấy khu phố y làm ví dụ, không nghe một ai than phiền binh sĩ quấy nhiễu, thậm chí có người thương bọn họ trời giá lạnh còn ăn gió nằm sương mời vào nhà trú tạm, bọn họ cũng từ chối.
Mà nói cũng lạ, nếu một người hiểu cách trị quân như thế mà lại phạm sai lầm sơ đẳng để phản quân đốt mất lương thảo ở hảm Trường Xà, hơn nữa không chỉ một lần, sau đó vào thành rồi vẫn để phản quân đốt luôn kho lương nhà môn.
Vị Đại tướng quân này bị ngốc à? Rõ ràng không phải, chỉ cần ông ta tinh minh bằng nửa Phó Cung kia cũng sẽ không để chuyện này xảy ra, huống hồ ông ta là huynh đệ của Lý Thế Dân, được Lý Thế Dân phải đi dẹp phản loạn.
- Tại hạ không làm phiền công tử dâng hương bái Phật chứ?
Viên giáo úy cắt ngang dòng suy nghĩ của Tả Thiếu Dương:
Không phải vấn đề mình nên suy nghĩ, Tả Thiếu Dương xua tay:
- Không sao, tướng quân mời.
- Không dám nhận, Tả công tử, tại hạ họ Bành, là một hỏa trưởng, công tử cứ gọi một tiếng Bành hỏa trưởng là được.
- Thì ra là Bành hỏa trưởng.
Tả Thiếu Dương thi lễ.
- Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376097/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.