Những quan binh đang chiến đấu trên đồi thấy đại quân tới tiếp viện, tinh thần phấn chấn, hò reo rồi điên cuồng xông lên chém giết kẻ địch.
Tả Thiếu Dương cũng mừng rỡ, có lẽ trận chiến đi vào hồi kết nên không cần giữ thành nữa mà chuẩn bị tham gia diệt địch, không cho tàn quân của bọn chúng trốn thoát.
Nghĩ thế liền cùng hai cô gái leo lên tảng đá lớn, đưa mắt nhìn xuống ngọn đồi, cả khu vực sáng rực bởi hàng ngàn hàng vạn ngọn đuốc, do khoảng cách tương đối xa, hai bên lại quấn vào nhau giao chiến, không rõ bên nào với bên nào, chỉ có cảm giác đội quân ở phía y đang dần đẩy lui quân đối diện về phía sau, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí lạnh, lửa cháy bập bùng trong tuyết bay tứ tung, máu lửa tuyết, tạo nên khủng cảnh tráng lệ.
Có điều nếu đứng xa mà nhìn thì là thế, khi tới cận cảnh, đó đơn thuần là địa ngục trần gian.
Nếu như kẻ địch đã rút lui, đương nhiên đây là cơ hội tốt nhất để cứu chữa thương binh.
Lúc này đội kỵ binh từ thành xông ra đã tới nơi, tham gia vào cuộc chiến, chiến cục nhanh chóng có tiến triển, tiếng chém giết đi xa dần.
Vừa nãy nhóm quân địch lọt lưới thình lình tập kích khiến một số binh sĩ đi bảo vệ y quan và dân tráng bị thương, phải nhanh chóng tới cấp cứu, bị thương chưa lâu, cứu chữa kịp thời hi vọng càng lớn, Tả Thiếu Dương cấp tốc dẫn hai cô gái đi về phía đó.
Ngọn đồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376041/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.